Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 2: Đã Xấu Lại Còn Mơ Tưởng Hão Huyền ---
Cập nhật lúc: 2025-11-17 12:09:48
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ai ngờ Lý thị xong liền phịch xuống đất, vỗ đùi bắt đầu than vãn: “Trời ơi là trời, tức phụ của ơi! Lâm gia chỗ nào đối xử với ngươi chứ! Cho ngươi thất, đó là Đại Hữu nhân từ, thương xót ngươi và lũ trẻ đấy, ngươi những ơn, còn đòi lấy cái c.h.ế.t để uy hiếp, còn dám nguyền rủa Lâm gia đoạn tử tuyệt tôn! Cái thế đạo gì thế !”
Khương Phù đảo mắt, chậc chậc chậc, cái màn ai mà chẳng , lão nương dùng chiêu thể khiến ngươi còn đường lui.
nàng cách hiệu quả hơn, cũng lười lóc om sòm, so với việc trút giận, đương nhiên giải quyết vấn đề là quan trọng nhất.
Nghĩ đoạn, nàng đến bên cạnh thôn trưởng và Lâm gia tộc lão : “Lâm Đại Hữu dám thề, dám, nếu Nguyên Nương kỹ nữ, sẽ c.h.ế.t thây!”
Người cổ đại kính sợ thần linh, lập lời thề là chuyện lớn, Lý thị cũng dám lóc nữa, Lâm gia tộc lão mặt mày nặng trịch.
Khương Phù tiếp tục : “Ta gả Lâm gia tám năm, phụng dưỡng công công bà bà, hầu hạ phu quân, lụng vất vả lời oán than. Thế nhưng Lâm Đại Hữu lập bất chính, tư đức tu, tư thông với kỹ nữ, dù Lâm Đại Hữu hưu thê, cũng xin phép thôn trưởng và các tộc lão đồng ý cho và Lâm Đại Hữu hòa ly!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Phì! Ngươi cái thứ tiện phụ sinh nhi tử còn dám đòi hòa ly!” Lý thị xong mắng, nhưng thôn trưởng ngăn .
Tất cả đều kinh ngạc lời của Khương Phù, cái bình thường vốn nhút nhát đột nhiên ăn sắc sảo đến thế, nếu bức đến đường cùng thì họ tìm lý do nào khác.
Nguyên Nương âm thầm kéo tay áo Lâm Đại Hữu, đôi mắt rưng rưng nước mắt đầy vẻ đáng thương, lúc Lâm Đại Hữu nào chịu nổi, lập tức mở miệng: “Hòa ly thì hòa ly, cứ coi như đại phát từ bi thả cho ngươi một con đường sống!”
Lúc bốn nữ nhi òa : “Mẹ, đừng bỏ rơi chúng con mà, chúng con ở nhà sẽ c.h.ế.t mất, nương!”
Lý thị xong liền mắng: “Ta khinh! Bốn cái đồ phá của nhà các ngươi ăn của lão nương, uống của lão nương, còn dám mang lòng phản bội! Mẹ các ngươi là cái thứ gì, đồng ý hòa ly với nàng là chúng ban ơn , lũ súc sinh nhỏ các ngươi còn rời , ăn bao nhiêu năm của lão nương trả , sớm muộn gì cũng bán hết lũ phá của các ngươi để đổi lấy tiền bạc!”
Khương Phù lạnh một tiếng, đúng là còn mơ tưởng hão huyền!
Khương Phù ôm mấy đứa trẻ, lau khô nước mắt cho chúng, nhỏ bên tai chúng: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ bỏ rơi các con.”
Mấy nha đầu lời Khương Phù , bất ngờ yên tĩnh , lời của dường như một sức mạnh an ủi lòng .
Khương Phù đầu với thôn trưởng và tộc lão: “Thôn trưởng, các vị tộc lão, đều Lý thị thế nào đấy. Mấy nha đầu lẽ Lâm gia hề để tâm, nhưng các con đều là m.á.u mủ ruột thịt của , là nương của các con, tuyệt đối thể trơ mắt con cái chịu c.h.ế.t! Xin tộc lão chủ, để mấy đứa trẻ đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia!”
“Nếu , chỉ đành báo quan tố cáo Lâm Đại Hữu tư thông với kỹ nữ. Văn khế phận của Nguyên Nương, quan phủ hẳn là bản , nhân chứng cũng dễ tìm, các tỷ ở lầu hoa của Nguyên Nương chắc là cũng quên nàng nhỉ!”
“Lâm Đại Hữu, ngươi tự cân nhắc cho kỹ, dùng mấy nha đầu để đổi lấy công danh của ngươi đáng . Nếu hôm nay ngươi ký Đoạn văn thư, tuyệt đối sẽ nhắc phận của Nguyên Nương nữa, bằng , trời đ.á.n.h sét đánh!”
Lâm Đại Hữu nào từng thấy Khương Phù như thế , sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán. Người phụ nữ đột nhiên hiểu nhiều đến ? Quả thực là ác quỷ đến đòi mạng!
“Đi báo quan!” Không đợi Lâm Đại Hữu mở miệng, Khương lão gia lên tiếng, ba Khương gia lập tức chạy ngoài. Tuy họ hiểu Khương Phù ý gì, nhưng họ chỉ cần phối hợp với Khương Phù là !
“Chặn bọn họ , mau chặn bọn họ !” Thôn trưởng và các tộc lão lập tức sốt ruột, vội vàng kêu chặn cổng , chuyện mà lớn chuyện thì thể cứu vãn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-2-da-xau-lai-con-mo-tuong-hao-huyen.html.]
Quay đầu liền hằn học với Lý thị và Lâm Đại Hữu: “Ngươi hồ đồ , đúng là tạo nghiệp chướng, còn mau văn thư ! Đợi thư viện khai trừ, còn tước công danh đầu nữa !”
Lâm Đại Hữu phản ứng , vội vàng : “Đoạn thì đoạn , đỡ phát tài thì mấy nha đầu c.h.ế.t tiệt đến ăn vạ!”
Lý thị cũng dám gì nữa, ngã phịch xuống đất.
Khương Phù cảm thấy kinh tởm tột độ, cái kiểu đức hạnh chỉ lầu xanh của Lâm Đại Hữu còn phát tài ? là giữa đêm mơ mộng hão huyền!!
Cả nhà Khương gia thấy Lâm Đại Hữu đồng ý cũng nhẹ nhõm, cái nhà ô uế như thế , mau thoát khỏi còn ở để ghê tởm ! Hơn nữa, Lâm gia hiếm nha đầu, nhà họ Khương thì hiếm!
Bốn nha đầu cũng nữa, lau nước mắt, nắm chặt quần áo Khương Phù, mặt mày hớn hở như sắp thoát khỏi ma chướng.
Không lâu , Lâm Đại Hữu xong Hòa ly thư và Đoạn thư. Khương Phù dẫn mấy đứa trẻ cùng Lâm Đại Hữu và Lâm gia tộc lão ấn tay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Phù cất kỹ văn thư, lấy nước xem vết thương trán. Vết thương vẻ đáng sợ nhưng m.á.u ngừng chảy, nghiêm trọng.
Sau khi Khương Phù rửa sạch vết m.á.u mặt, kéo mấy đứa trẻ tạ ơn thôn trưởng bước khỏi cổng.
Cả nhà Khương Phù , ai gọi đại phu ở trấn đến. Thấy bệnh nhân, đây chẳng là đùa giỡn ?
Sau đó đòi Lý thị hai mươi văn tiền khám bệnh đầu bỏ , khiến Lý thị giận dữ c.h.ử.i rủa cổng một hồi lâu mới chịu dừng .
Chuyện của Lâm gia còn liên quan gì đến Khương Phù nữa.
Ra khỏi Lâm gia thôn, Khương lão gia lau nước mắt: “Nữ nhi, là cha với con, trách lời nương của con. Ta cũng tưởng con gả Lâm gia thì thể ăn no bụng, dù cũng hơn ở nhà chịu nghèo khó, ngờ kết cục là thế , là cha bản lĩnh nên hại con!”
“Cha, trách , là mấy chúng bảo vệ tiểu , mới để nàng chịu khổ như . Ai mà ngờ Lâm Đại Hữu là cái thứ súc sinh như thế!”
Các ca ca Khương gia xong, Trương thị dùng mu bàn tay lau mạnh nước mắt: “Trách chúng sơ suất, cứ nghĩ Lâm Đại Hữu là sách, coi trọng cái gọi là vẻ ngoài thanh cao, vạn ngờ chuyện , nếu chúng sớm … ai nha.”
Khương Phù trong lòng cảm động vô cùng, nàng mới đến thế giới xa lạ , trải qua chuyện hòa ly, nhưng nhà ngoại gia một mực bảo vệ nàng, hề chút ghét bỏ nào.
Đời , cha nương nàng trọng nam khinh nữ, sinh vứt thôn trẻ em giữ nhà, là bà nội luôn yêu thương nàng cho đến khi trưởng thành. mấy tháng bà nội bệnh và mất, đời còn ai yêu thương nàng nữa.
Có lẽ là bà nội trời linh thiêng đang phù hộ nàng, nên nàng mới thể gặp những như ở thế giới khác, đó thật sự là một niềm may mắn to lớn.
Khương Phù : “Phụ , mẫu , các ca ca, trách , cảm kích còn kịp nữa là!
Nếu yêu thương như thế, cũng đủ dũng khí để rời khỏi Lâm gia. Chuyện qua , đừng nhắc nữa, cả nhà chúng ở cùng , đều là ngày thôi!”