Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 13: Phân Bạc ---

Cập nhật lúc: 2025-11-17 12:09:59
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ tiệm thịt heo liếc đống bì heo, đáp: “Hây, cô cái bì heo , những nhà cầu kỳ đều chê nó dơ, mùi nặng. Mỗi mua thịt đều cạo sạch. Ta bán cho tiệm mộc để họ dùng keo dán đó. Muội tử mua bì heo ?”

Khương Phù chút ngạc nhiên, bì heo là món tuyệt hảo, thành thủy tinh bì đông thì ngon mấy, cớ ai ăn? Hơn nữa, bì heo còn thể dùng để keo dán, xem nghĩ quá đơn giản .

Nghĩ đến Thủy tinh bì đông, Khương Phù : “Ông chủ, chậu bì heo đó mua hết, ông xem bao nhiêu tiền?”

Chủ tiệm thịt heo cũng Khương Phù mua bì heo để gì, nhưng chuyện liên quan đến , dù bán cho ai cũng là bán, sảng khoái : “Đại tử, bì heo đáng tiền, tiệm mộc họ thu hai văn tiền một cân, cũng bán cho giá !”

Khương Phù: Cái ... quả thực đáng tiền chút nào!

Bì heo cân mười lăm cân hai lạng, ông chủ trực tiếp tròn, chỉ lấy ba mươi văn tiền.

Vừa bước khỏi tiệm thịt heo, Trương thị nhịn : “ cầu kỳ khác, đến cả bì heo cũng ăn. Dù đó cũng là chút thịt mỡ mà. Nữ nhi, con mua bì heo về định món gì ?”

Khương Phù đáp: “ , định Thủy tinh bì đông.”

“Thủy tinh... bì đông?” Trương thị và Khương Vinh nghiền ngẫm cái tên , thực sự thể tưởng tượng đây là món ăn gì. Hai nghĩ thầm, chắc chắn là món Khương Phù trong sách, họ hiểu cũng là chuyện bình thường.

Khương Phù , thực chỉ là bì heo đông thôi, gọi một cái tên mỹ miều cho tao nhã hơn mà thôi, nàng : “Nương, Đại ca, đợi ngày mai xong, và nếm thử sẽ rõ.”

Hai gật đầu, còn chút mong chờ.

Những thứ cần mua đều mua xong. Hiện tại trong tay nhiều tiền, Khương Phù cũng dám tiêu lung tung nữa, cần tranh thủ thời gian ăn cho nhanh chóng.

Ba thong thả về nhà. Đi ngang qua một tiệm bánh bao, Khương Phù còn mua hơn hai mươi cái bánh bao thịt lớn. Vừa khỏi trấn thì gặp Khương Đại Quý đang đường trở về.

Xe bò của Khương Đại Quý còn trống hai chỗ. Khương Phù chút do dự mà lên xe. Đôi chân thể tiết kiệm chút sức nào thì chút đó.

Lúc xuống xe, Khương Phù định trả tiền nhưng Khương Đại Quý nhất quyết nhận, rằng từ trấn về Khương Gia Trang xa. Cuối cùng Trương thị đành ném thẳng mấy đồng tiền lên xe bò. Những năm sinh nhai đều chẳng dễ dàng gì, tuyệt đối thể chiếm tiện nghi của khác.

Khương Đại Quý nhặt tiền lên, cảm thán một hồi, đúng là trung hậu.

Ba về đến nhà thì gần trưa. Ba nàng dâu đang bận rộn cơm trưa. Lao động nhà họ Khương nhiều và việc nhanh, ruộng đất về cơ bản chỉ còn một vài việc thu dọn cuối cùng, Khương lão cha liền cho phụ nữ đồng nữa.

Khương Phù cùng sân cởi gùi xuống, Khương lão cha, Khương Thương và Khương Mậu cũng trở về. Theo còn một đám nhi tử và Đại Nha, lẽ là ở nhà chịu nổi, nên theo ruộng chơi.

Đứa trẻ nông thôn nào mà chẳng lăn lóc ngoài ruộng mà lớn lên.

Khương Phù lấy bánh ngọt , chia cho mỗi đứa trẻ một miếng. Lũ nhỏ vui vẻ nhảy cẫng lên, cẩn thận dùng tay đỡ, sợ rơi xuống đất. Đây là đầu tiên chúng ăn bánh ngọt trong đời!

Khương lão cha đặt cuốc xuống, bánh ngọt trong tay Khương Phù. Ông nữ nhi kiếm tiền, nhưng vẫn khỏi đau lòng : “Nữ nhi, tùy tiện tiêu tiền mua mấy thứ nữa. Bánh ngọt quý giá bao.”

“Cha, kiếm tiền là để tiêu mà, ăn ngon là .” Khương Phù lão cha thấy đau lòng, đưa một miếng bánh ngọt miệng ông.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khương lão cha nhai một miếng, ánh mắt sáng lên, đúng là ngon thật! là nhờ phúc của nữ nhi, nếu đời nào ông hưởng bánh ngọt.

Trương thị bên cạnh , cái lão già !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-13-phan-bac.html.]

“Cô cô, con ngửi thấy mùi thịt?” Tam Lang ăn bánh xong chạy đến, nhún mũi ngửi xung quanh cái gùi.

Trương thị thấy buồn , trêu chọc: “Thằng nhóc đúng là cái mũi chó.”

Khương Phù cũng bật , vén gùi lên lấy bánh bao , vẫn còn ấm, nàng : “Tam Lang thật thông minh, cô cô mua bánh bao thịt. Con bếp lấy cái rổ, đặt bánh bao đó, lát nữa chúng ăn.”

“Được, ngay đây!” Khương Phù dứt lời, Tam Lang cắm đầu chạy biến phòng bếp.

Bánh bao gói xong, lúc thức ăn cũng dọn lên bàn. Khương Phù mâm cơm, dầu mỡ sung túc, quả thực cấp độ bữa ăn bước nhảy vọt về chất.

Mọi những chiếc bánh bao nhân thịt chất thành đống nhỏ, kích động cảm thán.

Lưu Quyên cũng còn ồn ào nữa, đờ đẫn : “Chuyện như , mấy hôm nhà còn sắp đứt bữa, giờ ăn bánh bao nhân thịt cùng bánh ngọt, Tiểu Muội quả là tài giỏi.”

Khương Thương liếc nương tử nhà , bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc: “Phải đó, từ khi Tiểu Muội trở về, cuộc sống nhà chúng ngày càng hơn, Tiểu Muội thật sự là phúc tinh của nhà .”

“Phải đó, ngày lành đều nhờ ơn Tiểu Muội của các con, ghi nhớ điều của nó! Về kẻ nào dám động ý niệm xa, tuyệt đối tha!” Khương lão điệt thừa thế dạy dỗ một câu.

Mọi đều gật đầu đồng tình, họ nào dám ý niệm xa gì, chỉ bám chặt lấy đùi Tiểu Muội.

Khương Phù mỉm với lão điệt, ông đang giúp nàng chuyện, bèn thêm lời nào.

Lòng dễ đổi, cùng hoạn nạn thì dễ, cùng hưởng phú quý khó, nàng chỉ hy vọng nhà mãi mãi như bây giờ, đó là điều nhất .

“Ôi chao, mau ăn cơm , nếu bánh bao nhân thịt sẽ nguội mất!” Trương thị thấy cả nhà chằm chằm bánh bao đến sắp chảy nước miếng, vội vàng lên tiếng.

Mỗi một chiếc bánh bao nhân thịt ăn thơm lừng, bữa ăn thêm một miếng bánh ngọt, trong lòng cảm thán quả thật là ngày tháng tiên nhân mới thể sống!

Khương lão điệt đôn gỗ, lương thực thu hoạch chẳng bao nhiêu trong sân mà thở dài: “Ôi, đồng ruộng còn việc gì , năm nay thu hoạch chẳng bao nhiêu, nộp thuế xong thì chẳng còn gì nữa.”

Ông đầu hỏi Khương Phù: “Nữ nhi, con nghề buôn bán nhỏ, nghĩ kỹ ?”

Khương Phù đang định chuyện , bèn mở lời: “Phụ , con đồ ăn thức uống, ngày mai thể đến huyện thành bán thử xem .”

Nàng dừng một chút tiếp lời: “Hôm nay bán d.ư.ợ.c liệu kiếm ba mươi lăm lượng, công việc buôn bán con cũng sẽ cho phát đạt, chuyện tiền nong trong nhà phụ đừng lo lắng.”

“Cái gì!?” Khương lão điệt đột nhiên bật dậy, ông thấy gì? Cả gia đình họ quanh năm việc quần quật ngoài đồng cũng kiếm nổi hai lượng bạc, mà nữ nhi ông kiếm hơn ba mươi lượng chỉ trong một !

Trương thị phản ứng của Khương lão điệt cho giật , vội vàng dậy đỡ ông. Khương lão điệt trong lòng kinh mừng, định tinh thần, cố vẻ trấn định xuống.

Những khác cũng giật , những bất ngờ liên tiếp khiến cả gia đình choáng váng.

Khương Phù ý định giấu giếm chuyện kiếm tiền với nhà, bởi lẽ đời bức tường nào lọt gió, giấu giếm ngược sẽ hỏng tình cảm gia đình, chi bằng thành thật một chút, rõ sự thật.

Khương Phù cầm tiền trong tay, tiếp tục : “Số tiền chỉ do một con kiếm , Nương, Tam ca, Tam tẩu, còn cả Đại Lang và Đại Nha đều đào d.ư.ợ.c liệu; Đại ca thì theo con chạy lên huyện thành hai chuyến; Phụ , Đại tẩu, Nhị ca, Nhị tẩu thì vất vả việc đồng áng. Mọi đều bỏ công sức, con chia đều tiền cho .”

 

Loading...