Đoạn Thần - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:04:13
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó một thời gian, Tạ Chi Dao hình như điên .

 

Hắn ôm xác thành hôn lễ dang dở, đó đưa về động phủ, ngày ngày canh giữ bên cạnh .

 

Hắn nhẹ nhàng lau rửa cho thật sạch sẽ, đó bắt đầu kể cho những chuyện thú vị từng gặp , giống như thời gian chúng còn bên .

 

Nói một hồi, bỗng bật , t.h.ả.m thiết xé lòng, đó ngừng dùng chú thuật tự bản thương.

 

Mỗi xuất hiện một vết thương mới, sẽ nhỏ giọng với : “Oản Oản, nàng cũng chịu đau đớn thế chăng?”

 

Nhìn bộ dạng của , chỉ thấy ghê tởm.

 

Lúc đó, nỗi đau mà gánh chịu còn lớn hơn gấp bội.

 

Tô  Uyển Nhược xông động phủ, cầu xin cứu .

 

Hắn chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, tiếp tục đầu vẽ lông mày cho .

 

Tô Uyển Nhược suy sụp, gào thét: “Trước , chính là thần nữ, cũng hứa hẹn sẽ đào kiếm cốt của Giang Oản Nhất cho , giúp phục hồi thần vị. Hiện giờ, chuyện thành như đều do một tay tạo thành, cứ c.h.ế.t ?”

 

Tay Tạ Chi Dao run lên, dừng .

 

Tô Nhược Uyển sự  thật mà bấy lâu nay vẫn luôn chối bỏ, tất cả đều vì ham theo đuổi con  đường tu tiên đắc đạo, chính mới là hại c.h.ế.t .

 

Tô Uyển Nhược túm chặt lấy Tạ Chi Dao: “Hiện giờ bày dáng vẻ thì ích gì? Nàng vô tội, thì tội ?”

 

Nói xong, nôn một ngụm  máu.

 

Tô Uyển Nhược m.á.u tươi dính đầy tay, mỉm bi thương: “Ta áp chế nổi kiếm cốt, nó nhanh sẽ nuốt trọn bộ m.á.u thịt của . Mà bên ngoài , những kẻ tự xưng là hùng giáo phái đang chờ đợi băm vằm c.h.é.m g.i.ế.c cho hả giận.”

 

“Tạ Chi Dao, hối hận, hối hận lúc tin ngươi, yêu ngươi.”

 

“Mọi chuyện xảy như bây giờ, là ngươi tự chuốc lấy!”

 

Tạ Chi Dao cuối cùng cũng phản ứng, lạnh nhạt nàng .

 

“Là   tự chuốc họa? Chẳng lẽ ngươi thì ?”

 

“Chẳng lẽ ngươi lén cuộc trò chuyện giữa và Phật tử,  tự chủ động đến phân tích với , khả năng chính là thần nữ?”

 

“Hai tên đạo sĩ   cũng là ngươi sắp xếp, ngươi vốn dĩ để Oản Oản sống sót.”

 

“Là ngươi sớm bản tính bọn họ tham  lam, nhất định sẽ thèm đống thần d.ư.ợ.c đó. Còn  cố ý chi tiền lớn mua từ tay họ, ngươi Oản Oản chịu đau đớn khổ sở mà chết.”

 

“Tô Uyển Nhược, loại như ngươi thật khiến khác ghê tởm.”

 

Nói xong, vung tay, chẳng màng Tô Uyển Nhược lóc cầu xin, ném nàng khỏi động phủ.

 

Đám tu tiên sớm chờ ở bên ngoài, đồng loạt xông đến, ngươi một đao, một kiếm, chẳng mấy chốc c.h.é.m nàng thành thịt vụn.

 

Còn kiếm cốt, thứ mà họ cướp đoạt biến mất thấy tăm .

 

Ta kiếm cốt biến thành một con phượng hoàng nhỏ trong tay, nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó cũng cọ cọ .

 

Kiếm cốt thu, sắp về nhà .

 

Năm đó, đuổi g.i.ế.c hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, vô tình chặt đứt đường lên Thông Thiên giới.

 

Phụ Thần suốt ngày chỉ gây rắc rối, cuối cùng gặp mối họa lớn thật.

 

Ta thờ ơ: “Con sửa chứ gì, chẳng là xong ?”

 

Phụ Thần bấm tay tính toán, : “Nào đơn giản như thế. Mọi thứ đều là ý trời.”

 

“Con chặt đứt đường lên Thông Thiên giới, hậu quả cũng ứng con, hiện giờ con thể niết bàn hồi sinh, trở thành thượng thần nữa.”

 

Ta còn đang hỏi ý của Phụ Thần là .

 

Thế nhưng phong ấn ký ức và thần lực của , ném xuống cái thế giới .

 

“Oản Nhất, tính tình con ngoan cố, bướng bỉnh, dễ rơi khổ nạn trong tình kiếp.”

 

“Con vẫn luôn hỏi , thần linh yêu thương chúng sinh đến , nhất định nặng tình, nhưng tại con tình cảm với chúng sinh.”

 

“Để cho con, vì thần linh thương xót chúng sinh, cho nên càng thể thiên vị. Nặng tình nhất sẽ càng vô tình nhất, nếu thành thần, nhất định đoạn tình tuyệt ái.”

 

“Con vẫn luôn ngây thơ hiểu, tự trải qua tình kiếp sẽ thôi. Yêu, chính là thứ khó kiên trì nhất.”

 

Hiện  giờ ngẫm , Phụ Thần quả sai.

 

Lòng là thứ dễ đổi nhất.

 

Hoa dẫu , ánh mắt đời vẫn thường dễ thu hút bởi ong bướm vây quanh.

 

“Ca ca, tu sửa xong đường Thông Thiên giới, chúng về nhà nhé.”

 

“Được, Phụ Thần cũng đang chờ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-than/chuong-6.html.]

 

Hai trăm năm , đường lên Thông Thiên giới cuối cùng cũng khôi phục hiện trạng như ban đầu.

 

Toàn bộ tu tiên thế giới ngẩng đầu trời cao, thấy năm sắc cầu vồng lóe sáng vụt qua.

 

Sau , kể , ngày đó y tình cờ ở cạnh Phật tử, một câu: “Thần linh từ bi.”

 

Vì thế, tin thần linh ngày càng nhiều.

 

Ca ca hỏi : “Bọn họ hại nhiều như , tại còn giúp họ tu bổ đường Thông Thiên giới? Oản Nhất, như .”

 

Ta , khinh thường : “Chẳng lẽ cứ tu bổ đường Thông Thiên giới thì gọi là nhân từ với bọn họ ?”

 

“Tu tiên là nghịch thiên cải mệnh, thời thời khắc khắc như dẫm mũi dao. Hơn nữa, cho dù bọn họ phi thăng cũng chỉ đến tầng một của thượng giới, vĩnh viễn giống như con kiến mà thôi.”

 

“Nếu là kiến, lo lắng.”

 

“Hơn nữa, để củng cố niềm tin của họ đến Phụ Thần, giúp sức mạnh của càng thêm mạnh mẽ, chẳng hơn ?”

 

Ca ca xoa đầu : “Phụ Thần nhất định sẽ vui, cuối cùng trưởng thành .”

 

Ta nắm tay ca ca bay về Thần giới, khi còn đầu thế giới nhỏ bé một .

 

Hiện giờ sở hữu thần lực, từng nhành cây ngọn cỏ ở nơi đều hiện rõ trong ánh mắt.

 

Ta thấy Tạ Chi Dao.

 

Hắn quỳ Dược Vương cốc xin t.h.u.ố.c chữa trị cho cơ thể tàn phá của .

 

Dược Vương từ chối: “Việc cần thiên  tài địa bảo, hơn nữa dẫu chữa khỏi thì ích gì, hồn còn, cũng vô dụng.”

 

Tạ Chi Dao bướng bỉnh : “Ngươi cần thứ gì cứ , sẽ tìm ngươi.”

 

“Những chuyện khác ngươi cần quan tâm, chỉ cần chữa khỏi là . Oản Oản của yêu cái nhất,   khi nàng trở về đối mặt với thể hư tổn tàn phá nhường .”

 

Dược Vương lắc đầu, miễn cưỡng đồng ý.

 

tu vi của Tạ Chi Dao là Hóa Thần, mà y chỉ mới tiến cấp Nguyên Anh.

 

Tạ Chi Dao mừng rỡ như điên: “Chờ đến khi chữa trị xong thể cho nàng , sẽ tìm linh hồn nàng trở về. Từng mảnh, từng mảnh, cho dù tan vỡ thành ngàn mảnh, nhất định sẽ giúp Oản Oản sống .”

 

Ta ngoảnh mặt , môi nở nụ mỉa mai.

 

Hắn vĩnh viễn sẽ tìm linh hồn của .

 

Thâm tình đến muộn còn chẳng bằng cả cỏ rác.

 

NGOẠI TRUYỆN : TẠ CHI DAO

 

Ta tìm kiếm suốt ngàn năm, chạy quanh tam giới, nhưng vẫn hề tìm thấy chút thở của Oản Oản.

 

Tại  như ?

 

Nàng thật sự tan biến giữa trời đất ?

 

Ngực đau nhói phập phồng, che miệng kho khan, lúc mở , tay dính đầy máu.

 

Ta cay đắng. Vì tìm kiếm tư liệu trị thương cho Oản Oản, thương vô . Nếu còn tìm hồn phách cho nàng , lẽ chẳng kiên trì nổi.

 

lưu lạc suốt một ngàn năm, một ngàn năm , vì cớ gì tìm thấy?

 

Nếu như , sống cũng chẳng ích gì.

 

lúc , đột nhiên cảm nhận một thở của Oản Oản.

 

Ta lao tới như điên, nhưng chỉ thấy một bức tượng mà đám tu tiên đang thờ cúng.

 

Tượng thần giống Oản Oản như đúc?

 

Ta giữ chặt cánh tay một , hỏi: “Các ngươi đang thờ ai?”

 

Người nọ vẻ hài lòng : “Lãnh Âm thần nữ mà ngươi cũng ? Năm đó, chính nàng là tu sửa đường Thông Thiên giới.”

 

“Cái gì?’

 

Ta ngơ ngác buông tay, cho nên, Oản Oản thật sự là thần nữ.

 

Hơn nữa, nàng sớm phục hồi thần vị, trở về Thiên giới.

 

Nàng cần , thật sự cần nữa.

 

Ta gắng gượng nổi, ngã gục xuống đất, thất khiếu chảy máu, cứ thế c.h.ế.t .

 

Trong cơn hoảng hốt, dường như thấy Oản Oản, nàng nơi cao mà xuống, vẻ mặt vô cảm.

 

Ta cầu xin nàng: “Ta sai Oản Oản. Thần linh từ bi, yêu thương chúng sinh, nàng  cũng thương xót .”

 

nàng lắc đầu: “Thần linh sẽ yêu thương một chết.”

Loading...