Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 7-9:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:55:30
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Để xem lát nữa em nhận sai ?” Giọng Lục Ngạn trầm thấp mang theo một tia nguy hiểm.

 

Anh tăng tốc độ tay lên, miết hai bên vách tường thịt như vuốt phẳng các nếp gấp.

 

Tuyết Nhi động tác bất ngờ cho quắn quéo hết cả , cô cong eo, rên rỉ thành tiếng: 

 

“A, … chú… em, em chịu nổi…”

 

Bé con thoải mái tới mức mô//ng tự động đưa đẩy, đúng lúc , Lục Ngạn rút ngón tay .

 

Tuyết Nhi đang ở thiên đường bay nhảy thì rơi bộp xuống đất, cô ngẩn , đưa đôi mắt mê man .

 

Ngay đó, nhích đến gần, cự căn ngẩng cao đầu đặt ngay tiểu huyệ//t ướt dầm dề. Anh hỏi:

 

“Không nhận sai ?”

 

Người đàn ông với ngón giữa và ngón áp út trong miệng cô, mật dị//ch còn dính ở đầu ngón tay cô chấn động! Anh mới cắm ngón tay trong tiểu huyệ//t đó! Trời ạ! 

 

Tuyết Nhi còn kịp phản kháng, lưỡi đè xuống, thành lời. 

 

Một tay kiềm chế lưỡi cô trêu đùa, một tay nắm lấy cô/n thịt thô tráng gõ gõ hoa huyệ//t, đầu nấm liên tục đán//h khe hẹp, đán//h trúng âm đế đang sưng đỏ của cô.

 

Cơ thể Tuyết Nhi run lên, mười ngón chân duỗi thẳng .

 

Cảm giác sung sướng biến mất quá nhanh, bây giờ biến thành khó chịu vô cùng.

 

Cô nức nở một tiếng, mô//ng chủ động lắc lư hướng về phía .

 

Lục Ngạn chằm chằm hành lang hé mở của cô, bởi vì ba ngón tay cắm lâu nên khép . Anh thể thấy mị thịt đang co bóp nhanh như thể nuốt lấy cô/n thịt.

 

Bé con níu chặt lấy ga trải giường, cảm giác hạ trống rỗng vô cùng bức bối. Cho dù chỉ là ngón tay thôi, , , cô thứ to hơn! Cô lấp đầy bởi gậy thịt của chú!

 

Vừa mới nghĩ đến đó, đầu lưỡi bỗng nhiên kéo nhẹ, Lục Ngạn lệnh cho cô:

 

“Ngoan, liế//m tay như bình thường em vẫn liế//m cô/n thịt, sẽ cho em thứ em cần.”

 

Giọng trầm thấp mà từ tính dễ , như là ma xui quỷ khiến, Tuyết Nhi còn giữ lý trí nữa, đầu lưỡi vươn liế//m láp hai ngón tay .

 

Cơ bắp Lục Ngạn căng cứng, nheo mắt , nhịp nhàng đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương nắm cự căn cắm khe hẹp.

 

Tuyết Nhi mong chờ dang rộng chân, cảm giác đầu nấm chỉ thâm nhập một chút liền dừng

 

Toàn Tuyết Nhi ngứa ngáy như sắp nổ tung , nếu thể , lúc chắc chắn cô sẽ mắng !

 

Lục Ngạn rút ngón tay khỏi miệng cô, cảm thụ mị thịt đang bao chặt lấy nam căn, cũng một xông trong nhưng vẫn cố gắng kìm :

 

“Tuyết Nhi, em sai ?”

 

Lúc nào chú Ngạn còn phân rõ đúng sai với cô chứ? Tuyết Nhi cắ//n chặt môi, nước mắt trào lên:

 

“Chú…”

 

“Biết sai ?” Lục Ngạn giả vờ rút cô/n thịt ngoài.

 

Tuyết Nhi ngửa đầu chằm chằm , ba giây , cô miễn cưỡng đáp:

 

“Chú… Em, em sai …”

 

Lục Ngạn chỉ chờ thế, bóp chặt hai cánh mô//ng của cô, đó hung hăng đâ/m mạnh cô/n thịt trong khe hẹp:

 

“Chỉ giường mới nhận sai hửm?”

 

“Hức…”

 

Hai đồng thời hít sâu một , trán và lưng Tuyết Nhi toát mồ hôi vì nhẫn nhịn quá lâu, cắm một phát liền cắm đến tận cùng. Cảm giác tê dại như một dòng điện chạy dọc từ chân lên đến đại não .

 

Tiểu huyệ//t ép cho căng hết cỡ, mặc dù nhiều , mỗi Lục Ngạn cắm lỗ nhỏ của cô đều cảm thán:

 

“Chết tiệt! Chặt quá…”

 

Mật dị//ch thấm ướt cả ga giường nhưng khi đút , di chuyển vẫn chút khó khăn.

 

Tuyết Nhi cong lưng về phía , bụng nhỏ đều cô/n thịt thô to đụng cho nhô lên một chút.

 

Anh thậm chí thấy hình dáng sơ bộ của nam căn của .

 

Tuyết Nhi vốn đang ở trong trạng thái sắp cao trào thì cắt ngang nên bây giờ, Lục Ngạn mới thâm nhập, cô liền run rẩy dữ dội.

 

Mật dị//ch ồ ạt xối thẳng lên mã mắt của Lục Ngạn giật .

 

“Bé con? Em ?”

 

Người đàn ông đặt tay lên bụng cô khẽ nhấn, cô liền nức nở :

 

“Hức, đừng… chú, đừng ấn… Ô…”

 

Bé con thở hổn hển, mị thịt hai bên điên cuồng co rút , ép chặt lấy nam căn to lớn, dường như ép ngoài.

 

Lục Ngạn rít khẽ một tiếng, nắm lấy mô//ng cô mặc kệ cô mới cao trào, cứ như mà mạnh mẽ cắ/m rú/t.

 

, em… em sai … đừng, đừng…” Quá nhiều khoái cảm kéo tới cùng một lúc khiến cho Tuyết Nhi thét chói tai: “A… ưm…”

 

bảo Lục Ngạn dừng , nhưng lời tới miệng đều biến thành tiếng rên rỉ kích tình.

 

Trong phòng tràn ngập mùi vị hoan ái, mật dị//ch chảy từ khe hẹp thấm ướt cả bắp đùi của Lục Ngạn. Anh hung hăng vỗ cái mô//ng tròn:

 

“Sao nhiều nước như ? Em thích cảm giác trêu đùa đúng ? Hả?”

 

“Hức… chú…”

 

Ánh mắt Lục Ngạn tràn ngập lửa dục, rong ruổi cơ thể của Tuyết Nhi, cú mạnh hơn cú như đâ/m xuyên qua cô.

 

Cơ thể bé nhỏ tiếp nhận từng đợt xâm nhập thô bạo nhưng hề thấy quá sức chút nào, ngược còn thấy sướng. Cô cảm giác đang lênh đênh biển, sóng biển liên tục đán//h , chới với điểm tựa.

 

Lục Ngạn cô thích nhất tư thế doggy nên lật úp sấp xuống, suốt quá trình còn buồn rút cô/n thịt , cứ thế để cự căn xoay tròn một vòng trong hoa huyệ//t.

 

Thân gậy ghiền ép mỗi một nếp gấp bên trong hoa huyệ//t, Tuyết Nhi thét chói tai.

 

Sau đó, Lục Ngạn mới thật sự phát lực mà cắ/m rú/t.

 

Cơ thể hai va chạm thành từng tiếng bạch bạch bạch vang dội, mô//ng nhỏ của Tuyết Nhi đụng tới đỏ bừng. 

 

Tuyết Nhi chẳng hề thấy đau, cô chỉ nắm lấy chăn giường, hé miệng thở từng từng một.

 

Lúc chổng mô//ng về phía Lục Ngạn, mặt úp xuống giường, bé con đán//h mất lý trí, chỉ cắm càng sâu càng mạnh hơn.

 

Lục Ngạn đâ/m trái , bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào bên trong của cô.

 

Anh thích mị thịt bao bọc, trơn ấm, tiểu huyệ//t còn cắ//n chặt, thật sự là cảm giác tuyệt vời.

 

Hai mắt Lục Ngạn hằn lên tơ máu, như một cái máy đóng cọc mệt mỏi, nện ầm ầm xuống. Thân thể nhỏ xinh của Tuyết Nhi đụng trượt về phía , mấy cô còn tưởng sắp bay ngoài, may mà giữ chặt lấy eo cô.

 

Chỗ hai kết hợp trở nên nhầy nhụa nổi, mật dị//ch tí tách rơi lên khăn trải giường, còn cả chăn nệm, tất cả đều nhiễm hương vị tình dục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-7-9.html.]

Lục Ngạn vẫn buông tha cho bé con, cúi đầu, cắ//n lên bờ vai gầy của cô mú//t mạnh:

 

“Biết sai ? Hả? Còn bướng với nữa ?”

 

Mỗi hỏi một câu, Lục Ngạn thúc mạnh tới tận cùng.

 

Tuyết Nhi căn bản hỏi cái gì, cô tới khàn cả tiếng, lắc đầu :

 

“Hức… nhẹ… chú nhẹ chút… A…”

 

Lục Ngạn kịch liệt cắ/m rú/t, hai tay bắt lấy ng//ực của Tuyết Nhi mà bóp nắn, ngay cả nhũ hoa cũng buông tha, lúc cắm còn bắt nhịp mà nhéo một cái.

 

Trước mắt Tuyết Nhi dần dần trở nên trắng xóa, cô còn gì nữa, thật sự là quá ngưỡng chịu đựng!

 

Bọn họ bao giờ điên cuồng đến thế .

 

Lục Ngạn cũng hiểu tại hôm nay đặc biệt hưng phấn, còn hơn cả cắ//n thuốc, từ cổ, vai và gáy, ng//ực đến mô//ng Tuyết Nhi, chỗ nào dấu vết mà để

 

Tuyết Nhi ấn giường, nỉ non:

 

“Em sai… sai …”

 

Mệt, cô mệt quá.

 

Bên ma sát nhiều đến mức chút đau rát, mà cái thứ to lớn bên trong vẫn thấy dấu hiệu sẽ bắ//n. Cô cố gắng khép mô//ng, mị thịt sức ép chặt lấy cự vật, cô mờ hồ cảm nhận những đường gân gồ ghề gậy.

 

Lục Ngạn ấn cổ cô xuống, thô bạo mà thúc mạnh vài cái:

 

“Có sướng ? Nói! Có sướng ?”

 

“Ô, sướng… …” Tuyết Nhi nức nở .

 

chơi c.h.ế.t em! Bé con hư hỏng !” 

 

Lục Ngạn đem mấy điểm mẫn cảm bên trong tiểu huyệ//t đều đâ/m vài , bẻ hai cánh mô//ng của cô , rõ ràng đang cắm sâu nhưng vẫn cảm thấy đủ.

 

Lỗ nhỏ miễn cưỡng phun nuốt cự vật, bởi vì nước quá nhiều, thỉnh thoảng còn phát thanh âm phùn phụt đầy hổ. 

 

Lần đầu tiên hai là/m tì/nh mà Tuyết Nhi sợ, thể lực của chú Ngạn đến thế nào. Hóa là luôn kiềm chế, để cô mệt chết!

 

Sau cô nhất định sẽ ương bướng nữa, sẽ ngoan ngoãn nhận sai!

 

Tuyết Nhi chỉ thể nghĩ nhiêu đó, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.

 

Mà Lục Ngạn dùng gậy thịt càn quét tứ phương, thấy bé con còn phản ứng nữa thì lập tức dừng , kiểm tra một chút mới cô đang ngủ.

 

Người đàn ông hít sâu vài điều chỉnh thở, dở dở , đang lâm trận mà bé con cũng ngủ , chắc là mệt lắm .

 

Lục Ngạn miễn cưỡng đâ/m thêm vài chục phát, đó đem mầm mống tinh dị//ch rót hết sâu trong tử cun/g của cô.

 

Khắp giường dính đầy mật dị//ch, Lục Ngạn ôm bé con lên, dùng khăn tắm lớn quấn lấy cô ôm cô sang phòng bên cạnh.

 

Gần đây của Lục gia đều là hiểu ý, ngoài những khung giờ cấm.

 

Lục Ngạn mang bé con phòng tắm, để cô bên cạnh bồn rửa tay, đó cúi đầu kiểm tra tiểu huyệ//t non mềm chơi đến sưng đỏ.

 

“Hỏng …”

 

Lần chắc bôi t.h.u.ố.c mấy ngày mới hết .

 

Lục Ngạn cẩn thận rửa sạch cho bé con bế cô về giường, đưa tay xoa xoa tóc cô.

 

“Xin .” Người đàn ông hôn lên mặt cô: “Lần sẽ nhẹ một chút.”

 

Vừa khả năng cao Tuyết Nhi ngủ, mà là giày vò đến ngất…

 

Ngày mai tỉnh dậy nếu bé con giận thì đây?

 

Đưa tay s/ờ khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, đàn ông thì thầm:

 

“Bé ngoan, ngủ ngon. Nếu ngày mai em lý, chỉ thể dùng cách cũ.”

 

Ánh mắt trở nên thâm thúy:

 

“Cắm đến khi nào em nhận sai thì thôi.”

 

Không Tuyết Nhi thấy mấy lời , cô khẽ cựa quậy, còn chau mày.

 

Lục Ngạn vuốt vuốt trán bé con, cảm giác như trong mối quan hệ , yêu nhiều hơn, là mong quan tâm nhiều hơn. Cho nên khi cô chịu công khai, cảm thấy đau lòng uất ức.

 

Từ khi gặp Tuyết Nhi, ngày càng thể khống chế chính , còn là chính

 

Chưa từng nghĩ ngày ghen tuông và đố kỵ với khác tới mức , dù cho Tuyết Nhi họ chỉ là bạn, vẫn thấy vui. Bởi mới , cũng tật .

 

 

Sáng sớm hôm , khác xa so với sự lo lắng của Lục Ngạn, Tuyết Nhi hề giận vì chuyện cô đến nỗi ngất xỉu.

 

Bé con mệt mỏi gối đầu lên đùi , nũng nịu :

 

“Em ăn gà nướng.”

 

“Trà sữa?” Anh xoa xoa tóc cô, hỏi.

 

“Full topping.”

 

đán//h mí , Tuyết Nhi thể dậy nổi.

 

Lục Ngạn ngoài đến ba phút , cô ngủ tiếp.

 

Anh vén chăn lên, cầm lọ t.h.u.ố.c đặt lên giường chui trong váy ngủ của cô, cặm cụi bôi bôi.

 

Qua một lát, đầu ngón tay thấm ướt bởi mật dị//ch từ tiểu huyệ//t.

 

Lục Ngạn đóng lọ t.h.u.ố.c , xòe ngón trỏ và ngón giữa , sợi chỉ bạc đặc quánh đó mà kìm lòng , đầu ngẩng lên cao.

 

Cơ thể của Tuyết Nhi mẫn cảm đến mức , tính tình cô ương bướng đến như , đều là do dạy hư chứ còn ai nữa… 

 

Nhớ sáng nay gọi điện thoại bảo Chu Trạch An đưa thuốc, còn bằng ánh mắt dè bỉu :

 

“Kiềm chế chút , nóng lòng con nhưng cũng nhớ và Tuyết Nhi… Nói nhỉ, trông như con gấu khổng lồ và bé thỏ nhỏ . Cậu tấn công dồn dập thế, thương mới lạ!”

 

Lục Ngạn nghĩ, lẽ nên kiềm chế một chút thật… 

 

 

Tầm giữa trưa, Tuyết Nhi mới mơ màng mở mắt .

 

Xương cốt như xe lớn nghiền qua một , đau nhức chịu nổi.

 

Rõ ràng lúc sáng còn bình thường, mà mới thêm chút, tay chân rệu rã tới mức chẳng nhúc nhích.

 

Mệt, mệt quá! Aaaa! Chú Ngạn đáng ghét! 

 

Loading...