Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 4-6: Có cảnh H nặng, mn cân nhắc nhé.

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:55:05
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Ngạn thật sự cho lời khuyên nhưng xuất phát điểm của và Bạch Tri Thanh khác , ban đầu Tuyết Nhi thiện cảm với , hơn nữa cũng từng dây dưa với nhiều phụ nữ như .

 

Đau đầu hồi lâu, Lục Ngạn hỏi:

 

“Tri Thanh, cắt đứt liên lạc với cũ hết ?”

 

“...”

 

“Vẫn ?” Chân mày Lục Ngạn chau : “Cậu nghĩ gì ?”

 

“Cậu đó, bạn gái cũ của trải dài từ đông sang tây.” Bạch Tri Thanh phiền muộn, thở dài một : “Bọn họ gặp liền nối tình xưa, cũng đang phiền đây.”

 

Lục Ngạn thấy trường hợp một lời của là giải quyết nhưng vẫn :

 

“Dọn trống tim khi bắt đầu theo đuổi mới, hiểu ?”

 

Chuyện tình cảm chỉ dựa cố gắng là thể , Bạch Tri Thanh thể tiến xa bao nhiêu thì xem duyên phận của và Chương Nhiên .

 

“Lục Ngạn, lớn hơn Chương Nhiên đến 15 tuổi. Có thể nghĩ tuổi tác vấn đề nhưng đó thật sự là vấn đề lớn. Đối thủ cạnh tranh của nhiều hơn tưởng đấy.” 

 

 

Hai giờ chiều, Lục Ngạn canh thời gian gọi cho Tuyết Nhi vì cô đang nghỉ giữa tiết, ai ngờ cô bắt máy, bên tai liền truyền giọng nam:

 

“Ai gọi ?”

 

“À, nhà.” Tuyết Nhi hổ đáp qua loa nhỏ điện thoại: “Chú, em đang ăn cùng bạn, gì chú nhắn tin cho em nha.”

 

Dứt lời, cô liền vội vàng tắt máy.

 

Trước mặt Tuyết Nhi, mấy bạn đang ngừng nhắc về những chuyện ho xảy trong thời gian Tuyết Nhi bảo lưu kết quả học tập.

 

 

Năm giờ chiều, Tuyết Nhi tan học.

 

Đã lâu cô mới trở trường nên tâm tình chút kích động, lúc trò chuyện với bạn cũ cũng đặc biệt chuyên tâm, sánh bước cùng .

 

lúc , một chiếc Maybach màu đen chầm chậm tiến tới, đậu ngay cổng trường.

 

Lục Ngạn đẩy cửa xe bước xuống, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại gọi cho Tuyết Nhi.

 

Ánh mắt bình tĩnh khuôn mặt tươi của Tuyết Nhi, đó, trong mắt dần dần trở nên u ám khi chuông điện thoại reo tắt.

 

Tuyết Nhi bắt máy, cô thậm chí rút di động kiểm tra xem là ai đang gọi…

 

Đập mắt Lục Ngạn là hình ảnh một nam sinh dáng cao lớn đùa giỡn với Tuyết Nhi, một khuôn mặt tươi tắn xán lạn và nụ dương quang ấm áp mà các thiếu nữ thích.

 

Bàn tay Lục Ngạn siết chặt điện thoại, Tuyết Nhi vẫn hồn nhiên nhận .

 

Tuyết Nhi kinh ngạc che miệng, hỏi bên cạnh:

 

“Không thể nào, Tô Diệu Anh nghỉ học ư?”

 

“Ừ, gần đây gia đình sống lắm, đủ tiền cho cô đóng học phí. Cậu đừng trường chúng bình thường mà lầm, học phí đắt lắm đấy!”

 

“Hóa … A!”

 

Trong lúc chú ý, Tuyết Nhi vấp chân bậc thềm, suýt chút nữa té ngã.

 

Người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô, giữ cô .

 

Tuyết Nhi như điện giật mà lùi về phía , hổ :

 

“Cảm ơn.”

 

Mặc dù hai tiếp xúc quá lâu nhưng cô vẫn thấy thật kỳ cục, bình thường cô luôn giữ cách nhất định với nam sinh viên, tuyệt đối động chạm tay chân…

 

Bạn học mỉm , bỗng nhiên rút từ trong túi quần hai tấm vé xem phim, :

 

“Tuyết Nhi, thời gian ? Chúng …” 

 

Tuyết Nhi sững sờ, nghĩ một trong những bạn hiếm hoi mà cô cảm thấy thể chuyện thích . Cô vội vàng lắc đầu:

 

“Xin , tớ bạn trai .” 

 

“Hả?” Người bất ngờ đến mức há to miệng, giây liền ngượng ngùng thu vé xem phim về: “Trước đó tớ đồn một chút mà tin… Thật là thất trách.”

 

Không khí giữa hai trở nên kỳ quặc, Tuyết Nhi vội tìm lý do để chạy . Mà lúc , cô mới chú ý đến cổng trường đang tụ tập nhiều .

 

Giữa đám đông, đàn ông mặc tây trang lịch lãm cùng đôi chân dài miên man đang tựa lưng chiếc Maybach, ánh mắt chăm chú hướng về phía cô.

 

Tuyết Nhi nghĩ nhiều, chạy như bay đến chỗ Lục Ngạn mở cửa xe và :

 

“Chú, đỗ ở đây? Mọi đều thấy hết .”

 

Câu trực tiếp khiến sắc mặt Lục Ngạn trở nên tái mét, đưa tay chặn cửa, đó kéo Tuyết Nhi khỏi xe.

 

Cô giật , nâng mắt lên .

 

“Sao ? Chú chuyện gì vui ạ?”

 

“Em sợ mối quan hệ của chúng ?”

 

“Em… …” Tuyết Nhi thấy xu hướng nổi giận, giải thích nhưng nhiều , cô lập tức ấp úng: “Chỉ là…”

 

“Tuyết Nhi, chúng đính hôn .” Lục Ngạn tức giận: “ tôn trọng việc em công khai, nhưng ở mặt cùng khác ôm ấp, em xem là gì?”

 

“Em …”

 

Cô định giải thích, kết quả Lục Ngạn kéo cô lòng, mặc kệ ánh của mà hôn mạnh lên môi cô.

 

Tiếng xì xầm lập tức truyền tới, mấy sinh viên tan học thấy cảnh cũng trố mắt , liên tục ồ lên.

 

Tuyết Nhi quá thích cảm giác khác chỉ trỏ , cô ngửa mặt lên, đưa tay đẩy Lục Ngạn nhưng dùng sức quá lớn, thể đẩy .

 

Hơi thở nam tính tràn ngập khứu giác của cô, Tuyết Nhi ngượng bực , cuối cùng c.ắ.n đầu lưỡi một cái nhẹ.

 

Lục Ngạn đau liền buông cô , bên môi lúc dính đầy son.

 

Người đàn ông đưa tay lau , đó mở cửa xe, :

 

“Lên xe.”

 

Tuyết Nhi thái độ khó chịu của Lục Ngạn cho sợ hãi, từ đến giờ chú Ngạn luôn luôn dịu dàng với cô, từng nóng nảy như . Là vì cô công khai nên chọc giận chú ?

 

Cô ngoan ngoãn lên xe, đó thắt dây an , ôm túi xách dám cử động.

 

Lục Ngạn vòng qua ghế lái, cả đoạn đường về đều im lặng, ánh mắt sâu thẳm mang theo lửa giận cách nào che giấu.

 

Lúc dừng đèn đỏ, bé con như một đứa trẻ sai, rụt rè sang gọi :

 

“Chú…”

 

Thấy Lục Ngạn đáp, cô gọi:

 

“Chú giận em ?”

 

Bàn tay đang nắm chặt vô lăng nổi gân xanh, khuôn mặt tuấn tú một chút cảm giác vui vẻ khi đón yêu.

 

Lục Ngạn chau mày, quả thật là đang giận.

 

Anh ghen, vì thấy Tuyết Nhi với khác.

 

Anh bực, vì Tuyết Nhi đồng ý lời cầu hôn của nhưng vẫn chịu công khai .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-4-6-co-canh-h-nang-mn-can-nhac-nhe.html.]

Nghĩ tới lời của Bạch Tri Thanh, bỗng nhiên phiền lòng.

 

Tuổi tác chênh lệch quá nhiều với Tuyết Nhi… thật sự là chướng ngại tâm lý của .

 

Đèn xanh, Lục Ngạn chầm chậm lái xe đường một cách vô định. Tuyết Nhi cũng nhận tâm trạng chú Ngạn là lạ nên dám hỏi nhiều, giọng như tẩm mật ngọt:

 

“Chú ơi, em ngắm hoàng hôn biển. Chúng ngắm biển nhé?”

 

Lục Ngạn thở dài, thấy giọng điệu nũng của bé con, cơn giận trong lòng lập tức vơi quá nửa .

 

Anh suy nghĩ quá nhiều, tự khiến bản cáu gắt thì thôi, còn nóng giận với con bé để gì?

 

Lục Ngạn xay vô lăng, chiếc xe liền chuyển hướng, thẳng biển.

 

Nơi chọn là một khu vực tư nhân trống trải, ngoại trừ họ còn nào khác.

 

Tuyết Nhi ngắm biển, lúc đến nơi chỉ im lặng một chỗ, đưa tay sờ sờ đùi :

 

“Chú giận gì ? Nói em ?”

 

Ánh mắt đàn ông hạ xuống, bàn tay bé xinh của cô:

 

“Em xuống ngắm hoàng hôn , giận.”

 

“Chú xuống xe ngắm mặt trời lặn với em .”

 

“Không .”

 

“Vậy mà giận!” Tuyết Nhi bó tay, cô nghiêng sang, chớp đôi mắt to tròn : “Hôm nay chú thế? Đi đón em mà báo .”

 

“Báo ? Vậy thì thấy em cùng khác thiết như thế.”

 

Lời mà chua… Tuyết Nhi ngẩn ngơ giây lát nheo mắt :

 

“Lúc đó em đang thì vấp, bạn em đỡ em vì ý thôi. Chú em ngã lắm hả?”

 

Tuyết Nhi bực bội nhéo hông :

 

“Lần em ngã mà giúp thì em sẽ từ chối, ngã xuống đất luôn cho chú vui, ?”

 

“Tuyết Nhi, em rõ ràng hề ý .” 

 

Người đàn ông nắm lấy tay cô, nghiêng đầu sang, đôi mắt to tròn long lanh của cô:

 

“Buổi trưa gọi điện thoại em chuyện, chiều nay đón em thì gọi em bắt máy, còn bảo đừng đậu xe ở cổng trường là ý gì? Em xem, em sai sai?”

 

“Em…” Tuyết Nhi lúc mới ý thức tại Lục Ngạn khó chịu: “Em cố tình, ban nãy điện thoại đang để chế độ im lặng mà…” 

 

Tuyết Nhi còn nhỏ, cưng chiều từ bé đến lớn, những lúc sẽ bướng bỉnh, chẳng hạn như lúc … Thôi . Lục Ngạn thở dài khởi động xe, trực tiếp đưa cô về nhà mà ngắm hoàng hôn nữa.

 

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi xong, hai ăn tối mà vẫn im lặng với câu nào.

 

Bầu khí trong Lục gia trở nên căng thẳng vô cùng, Đinh Mục nhiều mở miệng định hỏi han, thấy là đừng tìm c.h.ế.t thì hơn.

 

Hoàng Khải cũng học khôn , ông thẳng cửa, cùng một chỗ với Đinh Mục hút thuốc. 

 

Mãi đến tối, khi Tuyết Nhi đang dưỡng da thì thấy Lục Ngạn, nghĩ chuyện hôm nay, vẫn chút cam tâm, cô ấm ức :

 

“Em cảm thấy em sai, em chỉ chuyện với bạn học cũ thôi chú ghen lớn tiếng với em.”

 

lớn tiếng với em? Khi nào?” Lục Ngạn vốn nhắc đến nữa, mới vén chăn lên định xuống thì cô chọc giận hai.

 

Trong lúc yêu đương, đôi khi xảy tranh cãi là bình thường.

 

Mà những lúc như , Lục Ngạn luôn nhường nhịn Tuyết Nhi. riêng việc cảm thấy vô cùng uất ức, thể nhịn nữa.

 

Môi cô chu lên, vẻ ăn hiếp:

 

“Lúc chiều chú giận chú to tiếng mà.”

 

Người đàn ông hai cánh môi ướt át của cô ngừng khép mở, thở dần trở nên nặng nề, lên, :

 

“Xem dạy dỗ em một chút.”

 

Bé con , thật sự nuông chiều đến mức sinh hư ! Người cảm thấy ức h.i.ế.p mới đúng! 

 

Lục Ngạn bình tĩnh cởi áo ngoài vứt xuống sàn, Tuyết Nhi thấy thì trợn tròn mắt:

 

“Đang cãi chú cởi áo gì?”

 

“Lên giường tiếp.”

 

Người đàn ông sải bước về phía cô, đó dùng sức bế cô lên. Tuyết Nhi hoảng hốt “á” một tiếng, hai chân quẫy đạp:

 

“Không, buông em !”

 

chặn hai cái miệng nhỏ mới lý với em !”

 

Người đàn ông ôm công chúa nhỏ về giường, hai lời liền vén váy ngủ của cô lên, chui trong đó.

 

Tuyết Nhi chống cự nhưng chẳng đáng kể là bao, miệng liên tục :

 

“Chú cãi bằng mồm cãi bằng chỗ đó hả? Đừng, a… đừng liếm!”

 

Đáng ghét! Cái ông chú ! Tuyết Nhi đưa tay nắm lấy tóc Lục Ngạn, dùng sức đẩy nhưng vô hình trung cho đầu lưỡi của càng tiến sâu hơn.

 

Cơ thể cô vốn quen với việc mật , mút l.i.ế.m với tần suất cao, thở nóng ấm liên tục phả giữa hai chân cô cô run lẩy bẩy. Bên trong hoa huyệt chịu sự kích thích điên cuồng của đầu lưỡi, mật dịch tuôn như suối.

 

“Hu… Chú, chú chơi ăn gian!”

 

Tay chân Tuyết Nhi dần dần mềm nhũn sự khống chế của Lục Ngạn, cô chỉ thể hé miệng thở dốc, đầu óc trống rỗng. Ngay cả chuyện cô giận giận cô còn chẳng nhớ, gì mà tiếp tục tranh cãi.

 

Tiếng nước nhóp nhép vang lên trong căn phòng kín cho đỏ mặt, hai chân Tuyết Nhi bàn tay to của đàn ông giữ chặt, cách nào khép .

 

Anh thô lỗ hơn bình thường, thỉnh thoảng răng còn cọ cánh hoa cô đau nhói, nhưng nhanh, cảm giác đau đớn đó khoái cảm kịch liệt che lấp.

 

Hai ngón tay nới rộng tiểu huyệt non mềm, hôn lên âm đế dùng mũi cọ, thể là đem hết bản lĩnh học đối phó với Tuyết Nhi.

 

“Quá đáng… ô, chú, hu hu, chú gian lận! Đừng, đừng hút…

 

Bé con đầu tóc tán loạn gối, mồ hôi thấm ướt cả trán.

 

Tay học theo động tác tình, nhịp nhàng, đó cảm thấy cô đủ ướt, tăng thêm một ngón tay cắm lỗ nhỏ, lấp đầy khe hẹp của cô.

 

Hoa huyệt trướng tới mức hai mép biến thành một đường trắng, Tuyết Nhi hít một dài, chút run rẩy :

 

“Chú, căng, căng quá, mau lấy … Ưm…”

 

“Lấy ? Như ?”

 

Người đàn ông nở nụ nhạt, rút ba ngón tay gần hết đột ngột đ.â.m trong, Tuyết Nhi phần thịt mềm cọ hai bên vách tường, kìm mà rên rỉ thành tiếng.

 

“A… Đừng, hu hu…”

 

Mặc dù chơi đùa đến nước mắt sinh lý tràn , Tuyết Nhi vẫn c.ắ.n chặt môi chịu thua. Cô nhận sai chút nào! Hơn nữa, cảm giác lúc quả thật là tiêu hồn, sướng c.h.ế.t

 

Biểu cảm mặt Tuyết Nhi rõ cảm xúc của cô lúc , cô đang sướng.

 

Cơ thể trắng nõn nhiễm một màu hồng phấn gợi tình, bé con thở từng nặng nhọc, n.g.ự.c phập phồng lên xuống tạo thành những đường cong hấp dẫn ánh mắt của Lục Ngạn. 

 

Lục Ngạn lúc cũng khó chịu, côn thịt dựng thẳng lên như xông trong lối nhỏ mà điên cuồng cô.

 

Bé con sướng tới mức híp mắt , mà ánh mắt vẫn còn mang theo một chút bướng bỉnh, chịu thua:

 

“Chú đừng nghĩ em… em sẽ nhận sai!”

 

Loading...