Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 39-40.

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:03:44
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tề là đứa trẻ lanh lợi, mỗi thấy bố sẽ nở nụ lấy lòng, tay chân quơ quào đòi bế, ít khi , bởi trong nhà ai cũng cưng cũng thương.

Tuyết Nhi thấy con dần dần trưởng thành mà trong lòng ấm áp, đầu tiên con trai cô lật là lúc thằng bé mới ba tháng tuổi.

Cô kinh ngạc hô lên, cho Lục Tề giật .

Thằng bé chằm chằm cô, đó nở nụ ngây ngô, miệng nhỏ còn mọc răng, trông đáng yêu hết nấc.

Mỗi một đổi nhỏ của Lục Tề đều mang đến cho cô những cảm xúc khác biệt, cô vui sướng khi con phát triển nhanh, cảm thấy hạnh phúc vì kết tinh tình yêu của và chồng đang dần lớn lên, lo lắng bất an mỗi con hắt khó chịu.

Cô mong rằng cuộc sống yên bình sẽ kéo dài mãi.

Lục Ngạn về nhà buổi chiều tan , thấy , Tuyết Nhi liền khoe chuyện ban sáng.

“Ông xã, cục cưng của chúng lật !”

“Thật ?”

Người đàn ông cũng bất ngờ, hai vợ chồng đến bên giường chơi với Lục Tề, Tuyết Nhi dùng tay hỗ trợ bé cưng, để thằng bé học cách lật . Sau khi xong, cô khen ngợi đủ lời, bé con dường như hiểu chút ít, há miệng với họ.

Lục Ngạn cảm thấy vui, chăm con mà đưa tay đỡ thằng nhỏ lật tới lật lui ba liền, Lục Tề lúc bỗng nhiên khó chịu nhăn nhó oe oe lên.

Người đàn ông lập tức vợ đ.á.n.h bôm bốp.

“Anh cái gì thế? Đừng chọc con!”

“...” Lục Ngạn oan ức, thấy con lật thành nên mới vươn tay đỡ mà.

Tuyết Nhi lập tức bế con lên, chơi với nữa.

Sau đó, câu chuyện tiếp tục xảy khi Lục Tề tập và tập bò.

Thằng bé Lục Tề luôn quấn , chỉ dễ chăm bẵm khi Tuyết Nhi ở bên cạnh, còn mỗi Lục Ngạn đến bên cạnh đưa tay hỗ trợ, nhóc con miệng còn hôi sữa sẽ ầm lên.

Lục Ngạn thật sự gì nhưng vợ dùng ánh mắt đáng sợ liếc .

Tranh thủ lúc Tuyết Nhi pha sữa, Lục Ngạn dùng ngón tay chọc chọc m.ô.n.g con trai:

“Lục Tề, con cố ý hả?”

Mặt của Lục Tề ngay tức khắc nhăn , thấy con trai sắp tiếp, Lục Ngạn thầm nghĩ:

“Chắc chắn là cố ý!”

Tình cảm hai bố con cũng vì mà rạn nứt, Lục Ngạn bắt đầu cảm thấy ghen tỵ với sự yêu thương và thiên vị mà Tuyết Nhi dành cho con trai.

Lục Tề , Lục Ngạn liền rìa.

Lục Tề đói, Lục Ngạn cũng rìa.

Sắc mặt Lục Ngạn trở nên khó coi, thấy thằng oắt con do chính tạo càng lớn càng quấn , buông xuống liền , mất kiên nhẫn với Tuyết Nhi:

“Em cảm nhận ? Càng ngày Lục Tề càng ghét .”

“Hửm? Có .”

“Tuyết Nhi… Em công bằng, em thương con mà thương .” Lục Ngạn rầu rĩ.

“Ai đời tị nạnh với con ?”

…”

“Chú già còn tranh sủng với con trai hả? Đi chỗ khác.”

Lục Ngạn một nữa trở thành khí.

Dạo gần đây Tuyết Nhi chỉ lo chăm con, ít khi thời gian cùng lăn giường, mà cho dù đang hăng m.á.u lột quần , chỉ cần Lục Tề “é” một tiếng, cô liền kéo quần lên nhận chồng.

Lục Ngạn vò đầu bứt tóc, tức giận mà .

Khi Lục Tề, thằng bé cũng chằm chằm chút sợ hãi, thậm chí còn khúc khích.

Lục Ngạn vỗ m.ô.n.g con trai một cái nhẹ, nhẹ, chỉ là trút giận thông qua cái chạm , ai ngờ Lục Tề bĩu môi ầm lên.

Lục Ngạn nhất thời c.h.ử.i tục: “Con nó!”

Anh dỗ thế nào con cũng nín, đến khi thấy Tuyết Nhi, cái miệng còn mọc răng mới chịu ngậm .

Tuyết Nhi luôn hào hứng với việc dùng camera từng khoảnh khắc của con, thậm chí đem ảnh con in treo tường ngắm.

Mà ngày nào cũng đối diện với khuôn mặt tươi của Lục Tề, Lục Ngạn cảm thấy trống rỗng.

tưởng tượng , thật sự Lục Tề tranh vợ của thế?

Khi Lục Tề tập , Tuyết Nhi dành nhiều thời gian chơi cùng và khích lệ thằng bé.

Lục Ngạn giúp, vợ :

“Anh mà động , con trai sẽ cho xem.”

Cô cũng nhận Lục Tề hiềm khích từ trong trứng với Lục Ngạn gì đó, thằng bé cứ thích bố ôm ấp đụng .

Lục Ngạn đau lòng vì con trai ghét bỏ, thấy khổ tâm vì vợ bất công. Anh ôm nách con trai, đỡ thằng bé từng bước từng bước xiêu vẹo mà kể công:

“Tất cả thứ mà con đều là do bố mua đấy, con yêu thương bố thì thôi còn giành với bố ?”

“A…”

“A cái gì?”

“Aaa…”

Hai bố con chuyện với , một nhiệt tình kể công, một đứa trẻ cứ đáp bằng cách phát tiếng a a đáng yêu.

Được đúng một hôm chăm con mà con , Lục Ngạn cảm thấy như đây là thành tựu vĩ đại nào đó!

Như mong đợi, từ đầu tiên mà Lục Tề cất lên là “mama”...

Thời điểm con trai gọi , Tuyết Nhi kích động phát . Cô ôm chầm lấy con, nhẹ nhàng hôn lên mặt thằng bé:

“Con trai của giỏi quá .”

“Ma ma ma…”

Lục Ngạn ở bên cạnh thành thói quen, thở dài hỏi:

“Đến bao giờ nó mới gọi bố? Thằng oắt , lớn lên kiểu gì cũng sẽ tét mông.”

“Anh chỉ chờ con lớn để mà đ.á.n.h m.ô.n.g con thôi hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-39-40.html.]

“Anh thù dai, cho đ.á.n.h mông, thể gì chứ?”

Lúc Lục Tề còn quá nhỏ nên Lục Ngạn bỏ qua, nhưng tương lai chắc chắn sẽ chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của . Về phần gia sản? Một đồng cũng cho. Con trai thì tự gây dựng sự nghiệp , huống chi còn dám bám dính lấy Tuyết Nhi khiến cho những năm tháng qua d.ụ.c cầu bất mãn!

Cuối cùng, Lục Ngạn kết luận:

“Con gái vẫn là nhất.”

Tiệc thôi nôi của Lục Tề tổ chức long trọng với sự tham gia đầy đủ của , đông hơn hẳn tiệc đầy tháng, bởi đây cũng là sự kiện quan trọng của Lục gia.

Điều khiến Tuyết Nhi ngờ một vị khách đặc biệt mời mà đến.

Lục Ngạn chủ động đón tiếp thì phận của nọ cũng chẳng tầm thường gì.

Khoảnh khắc thấy , sắc mặt Lục Vân Dao đang bên cạnh Tuyết Nhi trở nên cực kỳ khó coi.

“Em ?”

Môi cô nàng run rẩy: “Ngụy Lịch.”

“Ngụy Lịch? Em quen đàn ông đó ?” Tuyết Nhi chớp đôi mắt to tròn.

“Chuyện dài.”

Lục Vân Dao rũ mi mắt ý tránh né, mà biểu cảm phức tạp của cô nàng lập tức đầu óc Tuyết Nhi hoạt động hết công suất:

“Đừng đó là…”

Ba chữ “bố đứa nhỏ” còn khỏi miệng, Tuyết Nhi thấy Lục Vân Dao đưa ngón trỏ lên môi ý bảo cô im lặng.

Thấy Ngụy Lịch cùng Lục Ngạn tiến về phía , Tuyết Nhi như hiểu cái gì:

“Hắn em thai ? Rốt cuộc giữa hai …”

Tuyết Nhi tiếp tục hỏi vì vị khách mời đến chỗ họ, ánh mắt đàn ông dừng mặt Lục Vân Dao, cô nàng cũng bình tĩnh , thái độ lạnh nhạt.

Lúc Lục Vân Dao tham gia tiệc đầy tháng của Lục Tề, cô m.a.n.g t.h.a.i 8 tuần. Mà đây cũng là lý do lớn nhất khiến cô bắt nạt và khinh bỉ ở Lục gia.

Mọi thường thầm mắng Lục Vân Dao chữa hoang nhưng cô mấy quan tâm, thậm chí còn giữ đứa bé .

Tuyết Nhi ôm con trai đưa qua cho Lục Ngạn bế, đó thấy Ngụy Lịch lên tiếng:

“Anh tìm em vất vả, hóa em trốn ở đây.”

Lục Vân Dao chau mày, thờ ơ :

“Vị , nếu đến chúc mừng thì Lục gia chào đón, còn đến gây sự thì thẳng rẽ , tiễn.”

Không chỉ Tuyết Nhi mà Lục Ngạn cũng hóng hớt, hai vợ chồng ôm con bên cạnh, chăm chú biểu cảm đặc sắc mặt Lục Vân Dao và đàn ông.

Ngụy Lịch đưa tay nắm lấy cổ tay Lục Vân Dao:

“Dao Dao, chúng cần chuyện.”

“Buông ! Hôm nay là ngày vui của cháu , đừng gây sự!”

Người đàn ông kiên trì giữ c.h.ặ.t t.a.y Lục Vân Dao.

Ngại mặt mũi của hai vợ chồng Lục Ngạn, Lục Vân Dao :

“Buông tay , cùng ngoài chuyện.”

Phải đến lúc , đàn ông mới chậm rãi thả tay .

Chào hỏi và để quà xong, Ngụy Lịch cùng Lục Vân Dao rời ánh mắt hiếu kỳ của Tuyết Nhi.

Cô sờ sờ cằm, hỏi Lục Ngạn:

“Đây là một đoạn tình yêu cấm đoán ? Ông xã, đàn ông đó…”

“Ông trùm của Đế Thành - Ngụy Lịch.”

Mấy chữ đơn giản cho Tuyết Nhi chấn động:

“Sao cơ?”

“Để cho an , sẽ gọi theo bảo vệ Vân Dao.”

Nói xong, Lục Ngạn bảo Đinh Mục ngoài trông chừng. Dù gì cũng là em họ của , là một trong những mà Tuyết Nhi quan tâm.

Trước khi của Lục gia đưa về, Lục Vân Dao từng cuộc sống vô cùng vất vả.

Vào thời điểm nghèo khổ nhất, cô từng cứu một đàn ông mất trí nhớ. Thời gian cả hai ở chung cũng tương đối hạnh phúc, hồi phục thì thẳng thừng bảo cô “cút”.

Anh lạnh lùng phủ bỏ bộ tình cảm của họ, khiến cô thất vọng bỏ .

Không nên vui buồn, nhờ ơn , Lục Vân Dao lang bạt khắp nơi và của Lục gia tìm thấy.

từng nghĩ sẽ gặp đàn ông khiến căm hận trong một bữa tiệc quan trọng như thế .

Đứng trong vườn hoa, ánh đèn soi tới mặt mũi của Ngụy Lịch nên cô đang biểu tình gì, chỉ thấy giọng run:

“Lâm Dao, chẳng trách tìm em mãi thấy, là vì em đổi tên, đổi một phận mới...”

Lâm Dao.”

Lục Vân Dao khẳng định chắc nịch:

“Anh nhầm .”

Người đàn ông tiến tới gần, cô liền vô thức thụt lùi về , mãi cho đến khi lưng sắp chạm tường, cô mới đưa tay cản :

“Dừng, hứng thú với trò ép tường . Ngụy Lịch, đừng xen cuộc sống của nữa, kết thúc từ cái ngày bảo cút .”

Ở góc độ gì che phủ, ánh trăng mờ ảo đỉnh đầu giúp cho Lục Vân Dao rõ hơn một chút biểu cảm mặt đàn ông.

Ngụy Lịch mím chặt môi, đôi mắt phượng long lanh, nốt ruồi lệ ở khóe mắt đắm chìm. Cô vô thức thẳng con ngươi đen láy của .

“Lúc đó …”

quan tâm lúc đó thế nào.”

Lục Vân Dao mất kiên nhẫn cắt ngang:

“Bây giờ cuộc sống của , đừng đến phiền nữa. Quá khứ là quá khứ, thời gian trôi qua thể tua ngược . Tổn thương mà chịu cũng cách nào hồi phục chỉ vì khi đó nhớ là ai.”

Sau cùng, cô để một câu:

“Đã quên thì quên luôn , nhớ gì?”

Loading...