Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 25-27.

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:00:00
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để tránh cho bé con “sưng”, Lục Ngạn đặc biệt tìm Tử Tinh để xin một chút t.h.u.ố.c chuyên biệt mà ngay cả bác sĩ như Chu Trạch An cũng sở hữu.

Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong, Lục Ngạn trèo lên giường bên cạnh cô.

Anh ngủ mà cứ bên cạnh bé con phát tiếng hít thở đều đều, khuôn mặt xinh thuần khiết của cô giống như thiên sứ nhỏ.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, trong phòng ấm áp yên bình…

Mùa hè mưa nhiều còn nóng bức, lẽ vì mà Tuyết Nhi cảm thấy bức bối, chỉ ngủ.

Lục Ngạn phát hiện bé con một ngày giường hơn 10 tiếng, lo lắng gọi cho Chu Trạch An và Tử Tinh, hỏi hồi lâu, kết quả cả hai đều nếu còn dấu hiệu gì khác thì đây bệnh.

Người đàn ông chau mày:

“Ngủ nhiều, ăn ít, tâm trạng cũng đổi thất thường.”

Tử Tinh phát tiếng khúc khích:

“Lục tổng, gọi cục cưng của dậy hỏi xem tháng kinh ?”

ngày bé con đến tháng, vẫn . Do thời tiết đổi nên nội tiết tố cũng đổi ?”

“Chắc là .”

Cô nàng cũng hỏi quá nhiều, Lục Ngạn bối rối tắt điện thoại phòng, thấy bé con cuộn tròn trong chăn, bật điều hòa ngủ ngon lành, lặng lẽ xuống.

Qua một lúc trầm ngâm suy nghĩ, Lục Ngạn bỗng nhiên nheo mắt .

Chẳng lẽ Tuyết Nhi mang th//ai con của ? Nếu thì Tử Tinh cũng sẽ bí hiểm như . nhớ rõ ngày rụng dâu vẫn đến…

Lục Ngạn hy vọng dám hy vọng, thấy Tuyết Nhi vẫn ngủ, thật sự kìm lòng mà đỡ eo cô, kéo cô dậy.

“Công chúa nhỏ, đừng ngủ nữa, mặt trời lặn .”

“Ưm, chú… em buồn ngủ… Chú đừng phiền em…”

“Gần đây em thấy buồn nôn ?”

Vừa hỏi, Lục Ngạn xoa xoa mặt cô.

Tuyết Nhi ngái ngủ lắc lắc đầu:

“Không .”

“Em ngủ nhiều lẽ là bệnh , đưa em bệnh viện khám xem .”

“Bệnh gì chứ, em chỉ thích ngoài mùa nóng thôi mà. Đang nắng thì mưa, thời tiết gì mà đáng ghét.”

“Tuyết Nhi, lời.”

Trong lòng Lục Ngạn vẫn từ bỏ ý định, dẫn Tuyết Nhi khám thử xem th//ai , nhưng cô nhất quyết phản đối.

“Chú, em còn đến tháng mà gấp cái gì? Nếu mấy hôm nữa vẫn thấy rụng dâu thì xét nghiệm muộn.”

Tuyết Nhi tựa lòng , buồn hỏi:

“Chú em bé lắm hả? Sao gấp quá ?”

“Không gấp ? 35 …”

“Chú vẫn vượt qua nỗi ám ảnh về tuổi tác của chúng hả?”

“Ừm. Em sinh con cho thì sẽ yên tâm hơn phần nào.”

Người đàn ông hôn lên trán cô, còn dùng tay xoa xoa bụng cô. Tuyết Nhi phá lên :

“Ha ha, chú sợ em theo khác bỏ chú ? Đừng sờ bụng em nữa, cái gì trong mà sờ?”

“...”

“Chú mới “bắn trong” vài thì th//ai ?”

“Không ? Vậy đến khi mới thôi.”

Lục Ngạn đè bé con xuống giường, quyết tâm sản xuất hai ba đứa khi già!

Trước khi , Lục Ngạn còn quên cho bé con uống t.h.u.ố.c trợ t//hai.

Sau đó, kế hoạch xây dựng thế hệ tiếp theo bắt đầu…

Càng ngày Tuyết Nhi ngủ càng nhiều, tâm tình cũng dễ cáu gắt.

Lục Ngạn thậm chí bắt sang phòng khác nếu lỡ uống rượu, bởi vì cô chịu cái mùi cồn đó.

Trước đây Tuyết Nhi nhạy cảm đến mức .

Tần suất Lục Ngạn ngủ riêng tăng dần lên, đôi khi chỉ vì Tuyết Nhi thích giành chăn với .

Lục Ngạn cảm thấy oan ức, đơn giản là từng giành chăn với bé con, cô ngủ xong tự đạp chăn tự tức giận.

Đêm muộn, Lục Ngạn ấm ức ôm chăn tiến phòng ngủ của Tuyết Nhi.

Nghe tiếng mở cửa, cô liền trở hỏi:

“Chú phòng em gì?”

“Em vẫn ngủ ?”

“Chuẩn ngủ thì chú đ.á.n.h thức ! Chú quên hôm nay ngủ riêng ạ?”

“Bé con, đang mộng du mò phòng em đấy, nhớ gì hết.”

Người đàn ông mặt dày mang theo chăn tới bên cạnh cô:

“Mỗi một cái chăn, giành của em, ?”

“Chú thiếu em nên ngủ ? Còn viện lý do…”

Từ ngày cô, chứng mộng du của chú Ngạn biến mất , giờ vẫn dám mang trêu cô cơ đấy.

Lục Ngạn mỉm xoa tóc cô, :

“Thiếu em ngủ thật. Tuyết Nhi, em trễ 7 ngày , nên kiểm tra thôi.”

“...”

Lần , Tuyết Nhi im lặng.

Cô cũng phát hiện mấy hôm nay cứ uể oải thế nào đó, dễ mệt và cáu.

Có thể là giống như chú Ngạn nghĩ…

Cô m//ang th//ai ?

Người đàn ông đột nhiên vươn tay , cho áo của cô mà mò. Nắm lấy bánh bao to tròn đo đạc một hồi, Lục Ngạn :

“Em tăng cân, vòng một cảm giác mềm hơn to hơn ?”

Tuyết Nhi hổ đ.á.n.h tay :

“Sao chú to hơn?”

“Ngày nào cũng sờ cũng nghiên cứu, một chút đổi nhỏ thể qua “tay” ?”

Như chứng minh thực hư, Lục Ngạn còn định kéo áo cô lên kiểm tra. Mấy hôm nay bọn họ ngủ cùng nên giờ cần xác định !

Tuyết Nhi che ngực, tức giận tát tay :

“Tránh ! Cái chú , lợi dụng sờ n.g.ự.c em đúng ?”

“Không, đang nghiêm túc kiểm tra đo của em… Nếu n.g.ự.c to lên, khả năng là mang tha//i .”

Nói , chủ đề của bọn họ gần đây chỉ quanh quẩn chuyện .

Tuyết Nhi thở dài một :

“Chú, mua que th//ử tha//i cho em .”

Cô nghĩ là nên thử một chút để Lục Ngạn yên tâm.

Vừa dứt lời thì Tuyết Nhi thấy Lục Ngạn hất chăn bước xuống giường, cô ngóc đầu lên hỏi:

“Chú ?”

“Đi lấy que thử t//hai cho em.”

Người đàn ông vội vàng chạy khỏi phòng, lát mang về cả hộp to gần chục cái que bày giường, hồi hộp cô:

“Em thử , đủ sẽ lấy thêm.”

Tuyết Nhi: “???”

Chú Ngạn chuẩn đầy đủ từ khi nào ? Đây là nhu yếu phẩm hằng ngày…

Nhìn đàn ông đang căng thẳng xếp bằng đối diện , khóe môi Tuyết Nhi nâng lên.

Lục Ngạn nghĩ cô nên hắng giọng, :

que thử th//ai loại nào nên mua hết tất cả các loại…”

“Chú mua nhiều gì? Một cái đủ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-25-27.html.]

“Một cái ? Nếu chẳng may hàng , hiển thị đúng kết quả...”

“Được , em thử ngay đây.”

Thấy chú Ngạn mong chờ như , cô cũng hồi hộp theo.

Trượt xuống giường, Tuyết Nhi nhà vệ sinh, tay mới đẩy cửa thì phía vang lên tiếng sột soạt, Lục Ngạn theo sát cô.

“Chú gì nữa? Em thử th//ai là tiểu, chú nhà vệ sinh hả?”

“Đâu từng …”

“Đi !”

Rầm.

Tuyết Nhi hung dữ đẩy Lục Ngạn đóng mạnh cửa .

Cái ông chú kỳ cục ! Mới yêu bao lâu mà đến chuyện cô vệ sinh cũng ngại nữa ?

Lục Ngạn bên ngoài tựa lưng tường, nhịp chân vò đầu.

Một phút lúc đối với mà quá lâu, như thể trải qua một kiếp , bên trong mới truyền tới tiếng nước.

Tuyết Nhi cũng chỉ cởi quần.

Người đàn ông bắt đầu qua , cố gắng hít thở đều an ủi bản :

“Không , thì cố gắng thêm chút nữa.”

Bọn họ luôn chú ý sức khỏe và cũng khám tiền hôn nhân, cả hai đều bình thường, chuyện em bé sẽ quá khó khăn.

Tuyết Nhi bên trong mà rõ bóng dáng Lục Ngạn qua cửa nhà vệ sinh, cô kìm bật thành tiếng.

Mới thử th//ai chú lo đến mức , lỡ bệnh viện sinh em bé, chú ngất xỉu đấy?

Tuyết Nhi cẩn thận lấy mẫu nước tiểu đóng nắp que thử th//ai , đặt bên cạnh.

Lúc rửa tay, mắt cô vẫn chằm chằm cái que.

Mặc dù miệng cứ sợ sinh em bé, nhưng khi chú Ngạn tỏ mong chờ đứa nhỏ của hai , cô cũng dần dần xuất hiện cảm giác trông đợi.

Tim Tuyết Nhi đập thình thịch trong lồng ngực, mắt chớp lấy một .

Đang còn thấy kết quả, Lục Ngạn hối thúc:

“Tuyết Nhi, ?”

Lục Ngạn nghiêng đầu cửa liền giật , suýt chút nữa hét lên.

Người đàn ông cô yêu cái trò gì ! Ngay lúc , áp mặt cửa kính, cố sức bên trong.

Từ góc độ của Tuyết Nhi, trông cứ như tên biến thái đang nhắm cô…

Tuyết Nhi mở cửa thả Lục Ngạn , đưa mắt quanh, hỏi:

“Đâu ?”

Cô gái nhỏ bất lực cầm lấy que thử t//hai giơ lên:

“Đây, chú xem … Em …”

Tuyết Nhi một nửa thì ngậm miệng , bởi vì que đang dần dần hiện hai vạch đỏ lóa cả mắt cô! Chân cô run run vững, Lục Ngạn vội vàng đưa tay ôm eo cô.

Lúc Tuyết Nhi mới , chú Ngạn còn run hơn !

“Hai vạch? Thật sự là hai vạch!” Lục Ngạn kích động tới mức cắp lấy nách Tuyết Nhi, bế bổng cô lên như sực nhớ cái gì mà chầm chậm thả cô xuống. Anh thẳng mắt cô, : “Tuyết Nhi! Hai vạch! Là hai vạch!”

Lục Ngạn kiềm chế hình tượng lắm mới nhảy cẫng lên vui sướng khi phát hiện bé con mang tha//i! Tuyết Nhi mang tha//i ! Không uổng công thời gian qua dùng hết vốn liếng để cày cấy!

“Em… th//ai ?” Tuyết Nhi còn tin mắt .

Vừa cô cứ nghĩ , nhưng ai là do kết quả hiện lên chậm!

Khi cô còn đang ngơ ngác, Lục Ngạn bưng mặt cô lên hôn chùn chụt, hôn từ trán xuống mũi, gò má, hôn lên môi cô.

“Bé con, em mang th//ai ! sắp bố !”

Lục Ngạn phấn khích tới độ c.h.ử.i thề:

“Chết tiệt, nó, quá sướng!”

Người đàn ông mắt Tuyết Nhi mất hình tượng lạnh lùng vốn , vỗ mặt cô :

mà! khỏe như , 1 tuần 6 ngày, em thể mang th//ai chứ!”

Tuyết Nhi cứng đờ Lục Ngạn, chỉ thấy bế bổng cô lên kiểu công chúa mang cô về giường, cẩn thận thả cô xuống:

“Ngoan, ở đây, gọi xe cứu thương đến chở em khám th//ai.”

Mặt Tuyết Nhi đần thối: “?”

Ai đời khám th//ai mà gọi cứu thương? Hơn nữa… Nhìn bộ dáng của chú Ngạn, cô còn tưởng chú mới là mang th//ai đấy!

Tuyết Nhi dở dở kéo cánh tay Lục Ngạn:

“Chú, đêm , thể để sáng mai ?”

Lúc đàn ông mới sực tỉnh, đồng hồ, thấy muộn, hôn lên trán cô, :

“Em mệt ? Được , nếu mệt thì sáng mai . Em ngủ , phụ nữ th//ai ngủ nhiều là . ngoài một lát, em đây, đừng cử động mạnh nhé?”

Tuyết Nhi thật sự nhịn nổi nữa, cô phì sự luống cuống đáng yêu của Lục Ngạn.

Anh khép cửa , mặc dù cô vẫn thấy tiếng hét đầy tự hào của Lục Ngạn:

“Bạch Tri Thanh, Tưởng Xuyên, ông đây th//ai… Tuyết Nhi tha//i !”

Lục Ngạn suýt chút nữa nhầm, may mà kịp thời sửa miệng.

Anh gọi điện thoại cho hai thằng bạn giữa đêm, gào thét như tên thần kinh:

“Các hả? sắp bố đấy!”

Bạch Tri Thanh đang còn ngái ngủ, tiếng gào rống của Lục Ngạn, phản ứng đầu tiên là theo bản năng:

“À, chúc mừng.”

Sau đó ba giây, mới sực tỉnh. Cái quái gì…? Hắn còn đang chật vật với việc tán tỉnh Chương Nhiên, Lục Ngạn đến bước ? Trời cao ch.ó chết, ông công bằng?

Đối với tin tức chấn động mà Lục Ngạn mang đến, Tưởng Xuyên phản ứng chân thực hơn nhiều. Đầu tiên là kinh ngạc, đó vui mừng cho bạn :

“Tốt lắm, chúc mừng , cũng nên cải thiện hiệu suất “ việc” .”

Lục Ngạn dùng cả một đêm để thông báo cho chuyện vợ tương lai của đang mang tha//i, giọng điệu khoe khoang, cho ai ngủ.

Ông bà Lục chuyện lập tức vui mừng, còn ngày mai sẽ cùng và Tuyết Nhi đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn.

Cuối cùng, Lục Ngạn ấn gọi cho Hồ Đông.

“Này.”

“Gì?”

“Tuyết Nhi mang tha/i .”

Bên truyền tới tiếng loảng xoảng, cũng Hồ Đông đang gì, chỉ thấy giọng nữ ngọt ngào:

“Chú chứ? Để dọn cho.”

“Dung Dung, đừng động .”

“A…”

Hồ Đông tức giận quát:

bảo em đừng động !”

Lục Ngạn rõ là chuyện gì, nhưng giọng điệu của Hồ Đông, hình như sốc lắm?

Đến giờ phút , Lục Ngạn chẳng buồn ganh đua với Hồ Đông nữa, nghiêm túc :

định đầu tháng sẽ tổ chức hôn lễ, nhớ đến.”

Nói xong, tắt máy.

Tuyết Nhi ở bên trong cũng thông báo cho bạn Chương Nhiên và Tử Tinh . Ba họ líu lo chuyện điện thoại, còn bàn xem con trai con gái.

Biết đang mang một sinh linh bé nhỏ trong , tim Tuyết Nhi đập nhanh, chút kích động, nhưng quá kinh ngạc. Dù chú Ngạn cũng mong mỏi suốt mấy tháng nay, cô cũng chuẩn tâm lý lâu .

Lục Ngạn về phòng, thấy Tuyết Nhi định xuống giường thì lao như bay tới, giữ cô hỏi:

“Em lấy cái gì?”

“Em khát nước nên định lấy nước thôi mà.”

“Ngồi yên ở đây, lấy giúp em.”

Nhìn bình nước cách giường tới hai mét, khóe môi Tuyết Nhi co rút.

Lục Ngạn rót nước ly, đưa cho cô :

“Sau em cần gì cứ gọi giúp việc, hoặc gọi , cần động tay động chân.”

“Chú, em th//ai…” Tuyết Nhi vỗ vỗ vai : “Không liệt.”

Loading...