Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 22-24: (H)
Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:59:31
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên lượt xỏ xuy//ên qua, cái mạnh hơn cái .
Thỉnh thoảng ngang qua, dù họ thấy những thứ diễn bên trong, cô vẫn giật !
“Ưm, chú… nhẹ, nhẹ chút… hức…”
Lục Ngạn dùng hai tay giữ chặt eo Tuyết Nhi, lúc cô một mảnh vải che , bụng nhỏ bằng phẳng đáng yêu, mỗi thúc mạnh đều ẩn hiện hình dáng của cô/n thịt.
Hai bầu ng//ực nảy lên theo từng đợt v/a chạ/m mãnh liệt, dâ/m thủy rơi tí tách, thấm ướt quần tây của .
Mắt thấy cô cắ//n môi dám rê/n r/ỉ, Lục Ngạn :
“Kêu , bên ngoài sẽ thấy .”
“Sao chú là … A!”
Đang định đáp lời, bên tiểu huyệ//t bỗng nhiên đâ/m mạnh một cái, bởi vì tư thế nữ nam , Lục Ngạn luôn thể dễ dàng đụng trúng điểm G của cô. Cả Tuyết Nhi run rẩy, cảm giác tê dại chạy dọc từ chân lên tới đỉnh đầu.
Giọng trầm thấp mà dễ :
“Xe qua cải tạo, họ sẽ thấy tức là thấy, em yên tâm.”
Tuyết Nhi cúi đầu trừng , mặc dù nhưng kiểm chứng thì thể tin ! Ngộ nhỡ bạn học nhận , cô còn mặt mũi mà học nữa?
Hai chân dùng sức kẹp chặt lấy hông Lục Ngạn, Tuyết Nhi run run :
“Chú, ưm.. chúng về nhà ?”
Thấy vẻ mặt cô khó xử, Lục Ngạn dừng động tác đ/ẩy hô//ng, nhẹ nhàng vu/ốt v/e gò má của cô quan tâm hỏi:
“Sao ? Em khó chịu ?”
Bé con đè lên , úp mặt hõm cổ , thở như lan hương lướt qua, nhẹ nhàng mà quyến rũ. Cô lí nhí :
“Em, em thấy ngại. Hơn nữa ở trong xe chỉ em cởi quần áo, chú , chú vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ em trông… trông…”
“Dâ/m đãng?”
“...”
Tuyết Nhi đáp lời mà cắ//n nhẹ lên cổ .
Răng nanh nhỏ cọ lên da thịt đàn ông, chọc cho ngứa ngáy, thở cũng trở nên gấp gáp. Cô/n th/ịt trong hoa huyệ//t ẩm ướt dường như còn lớn hơn một vòng.
Tuyết Nhi chớp đôi mắt to tròn, cảm nhận bên chút căng tức, cô níu lấy góc áo :
“Chú? Sao nó to lên ?”
Trong trí nhớ của cô thì kích thước chú Ngạn quả thật hơn bình thường và cũng khá to so với cô, nhưng mà… Không tin bây giờ họ đang kết hợp chặt chẽ mà cô/n thị/t chú còn phì//nh thêm, chè//n lên những nếp gấp bên trong.
Tuyết Nhi cong mười ngón chân , mị thịt co bóp mú//t chặt lấy dị vật bên trong.
“Đừng kẹp!” Lục Ngạn vội vàng tét mô//ng cô một cái mạnh, khiến cô rên thành tiếng, đó : “Em bóp gãy bé Ngạn ?”
Mồ hôi rịn trán và lưng đàn ông, bởi vì cởi quần áo, cảm giác chút bết dính.
Lục Ngạn đưa tay xuống xoa nắn âm đế của bé con, đó hôn lên vai cô, nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Tuyết Nhi, thả lỏng chút. Chờ xong ở đây thì chúng về nhà , ?”
“Ư… Ý em là… giờ chúng về liền ?” Tuyết Nhi cựa quậy, đẩy bé Ngạn một chút cho đỡ căng tức tiểu huyệ//t, ai ngờ khiến sướng run thêm.
Anh thở hắt một nặng nề, đưa tay ấn mô//ng Tuyết Nhi, giữ cô im :
“Ngoan, đừng động, sắp xong , em chỉ cần thả lỏng bên để , sẽ nhanh thôi.”
Dụ dỗ vu/ốt v/e hồi lâu, bé con mới chịu dang rộng chân thêm một chút, mà :
“Em, em cho chú ba phút thôi đó…”
“Ba phút? Em xem thường đến ?”
Lục Ngạn cố tình hiểu sai ý, giữ chặt hông bé con dùng cô/n thịt chọc qua chọc :
“Ít thì 30 phút, nhiều thì 3 tiếng.”
“A… Chú, đừng…”
Lục Ngạn thể nhịn nhiều hơn nữa, trực tiếp đâ/m sâu tiểu huyệ//t mà cắ/m rú/t, bé con thở hổn hển rên rỉ thành tiếng.
Cảm giác lỗ nhỏ nhồi đầy khiến cho cô thấy đau một chút, nhưng giữa cơn đau, khoái cảm cũng dồn dập xuất hiện và thổi quét cô.
Người đàn ông ghì eo cô xuống, cô/n thịt đỏ tím đầy gân miệt mài mệt mỏi, lúc đâ/m trái lúc đâ/m , dường như khám phá hết ngóc ngách bên trong.
lúc hai quấn lấy và nhiệt tình như lửa, cửa kính đột nhiên gõ mạnh ba cái.
Lục Ngạn thèm quan tâm, vẫn ôm chặt hông Tuyết Nhi cắ/m rú/t với tần suất dày đặc, nhanh mạnh, tàn nhẫn nghiền ép tiểu huyệ//t của cô.
“A, chú… nhẹ, nhẹ ! Ưm… Bên ngoài, … …”
Cô thọc lắc lư liên tục, hai bầu ng//ực cũng nhảy tưng tưng mắt . ng//ực Tuyết Nhi lớn nhưng hình dạng quả thật đáng yêu, tròn xoe, như hai cái bánh bao trắng thơm ngon.
Lục Ngạn nghĩ liền há miệng, ngậm lấy một bên ng//ực của cô, dùng lưỡi trêu đùa.
Cảm nhận nhũ hoa đàn ông mú//t liên tục, ướt đẫm nhồn nhột khó chịu.
Lục Ngạn cô sướng tê cả nhưng cô vẫn quên, bên ngoài xe là một viên cảnh sát giao thông. Hắn đột nhiên xuất hiện còn nhằm bọn họ, Tuyết Nhi chút sợ hãi phát hiện, cứ nghĩ đến cảnh đó, vách động liền thít chặt .
Mị thịt co bóp mãnh liệt, giống như trăm cái miệng nhỏ đang hút lấy thằng em của Lục Ngạn, hít sâu một , thấp giọng kêu lên:
“Chết tiệt!”
Lục Ngạn kịp đề phòng, suýt chút nữa ép bắ//n , mà tốc độ vẫn chẳng hề chậm chút nào, tàn nhẫn tiến cực mạnh, như trả thù cô. Tay còn chụp đán//h lên bờ mô//ng trắng nõn.
Cơ thể Tuyết Nhi đụng nghiêng ngả, cô xụi lơ Lục Ngạn, hé mắt :
“Ư… Chú…”
Tay nhỏ nắm cà vạt , dáng vẻ mềm mại cầu xin rốt cuộc khiến đàn ông đang hừng hực khí thế rốt buông lỏng một chút.
Lúc , nơi kết hợp ngừng tuôn chất dị//ch trong suốt, tí tách tí tách, ướt cả ghế xe.
Lục Ngạn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tuyết Nhi cho cô thở đều, đó bỗng nhiên khởi động xe.
Bé con dang chân sợ tới mức trợn mắt:
“Chờ, chờ một chút… ưm…”
“Không , lái xe em, về đến nhà kịp.”
Lục Ngạn vô cùng bình tĩnh điều chỉnh ghế , Tuyết Nhi lọt thỏm trong lòng , run rẩy :
“Đừng, nguy hiểm lắm!”
“ sẽ tập trung lái, .” Người đàn ông xoa xoa lưng cô, hôn lên trán và môi cô, đó thật sự đạp chân ga.
Chiếc xe chầm chậm di chuyển, Tuyết Nhi một tay chống lên cửa kính, viên cảnh sát đang ngày càng xa dần khỏi tầm mắt, khỏi cảm giác kích thích kỳ lạ.
Vừa lái xe , đây là kiểu chơi độc lạ gì chứ?
Tuyết Nhi nghĩ chuyện lẽ… sẽ vui. chỉ vài phút , cô nhận hề vui chút nào!
Bởi vì Lục Ngạn tập trung lái xe, cử động, cô chỉ thể dùng chút sức lực cuối cùng cọ tới cọ lui.
Lục Ngạn thở từng khó nhọc bên tai cô, ánh mắt chuyên chú đường:
“Tự chơi , bận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-22-24-h.html.]
Nam căn đỏ tím trướng đau im trong huyệ//t động, thỉnh thoảng huyệ//t nhỏ mú//t vài cái, so với cực hình còn đáng sợ hơn!
Tuyết Nhi cũng cảm giác khó chịu tương tự, cô nức nở một tiếng, cố sức chống tay lên mặt kính, nâng hông lên xuống, để bên phun nuốt thứ thô to của , tiết tấu chậm, đủ gãi ngứa!
Cố tình Lục Ngạn đang lái xe, thể nào thỏa mãn cô .
Vừa còn ngại ngùng sợ khác thấy, bây giờ cơ thể như hàng trăm con kiến đang bò loạn, bứt rứt chết!
“Chú, tìm chỗ nào đó… dừng… dừng xe ?”
Bé con rốt cuộc đầu hàng, nhỏ giọng năn nỉ:
“Em, em chịu … hu hu…”
Lục Ngạn lái xe chậm, đúng lúc đèn đỏ, liền tranh thủ 90 giây chờ, bắt lấy hai cánh mô//ng của Tuyết Nhi giúp cô cử động mạnh hơn, nâng lên, hung hăng ghì xuống! Người đàn ông lặp động tác đó, chậm nhưng chắc. Mỗi như , đầu nấm to tròn đều chọc thẳng cửa tử cun/g, cô/n thịt lấp đầy khe hẹp, cô kêu rên ngừng.
Chỉ trong 1 phút 30 giây ngắn ngủi , Tuyết Nhi cảm giác như lên thiên đường.
đèn chuyển xanh, Lục Ngạn bắt đầu mặc kệ cô mà tập trung lái xe! Thể lực của cô đủ, chỉ thể gọn trong lòng chờ đợi.
“Hức… Em ghét chú, em ghét chú!” Tuyết Nhi tức giận cắ//n vài , cách một lớp vải dày, lực sát thương gì.
Lục Ngạn nín thở, thấy biển hiệu cho phép đỗ xe ở phía liền ngần ngại mà tấp .
Hành trình lái xe chỉ đến 10 phút, bé con rơi nước mắt vì giày vò đủ kiểu.
Ghế lái thật sự chật chội, thích hợp để phát tiết, vì Lục Ngạn ngả ghế , đẩy hông Tuyết Nhi :
“Bò phía ! Bé con dâ/m đãng , chơi c.h.ế.t em!”
Hai xe, băng ghế dài rộng rãi hơn nhiều.
Lục Ngạn chút thương tiếc đè cô xuống, để cô úp sấp chổng mô//ng về phía , cầm lấy cô/n thịt căng tức mà nhắm ngay tiểu huyệ//t non mềm xông thẳng tới.
Hai bên cánh mô//ng Tuyết Nhi đầy dâ/m thủy, trơn ướt vô cùng, một phát cắm thọc tới tận sâu bên trong khiến cô trợn tròn mắt.
“A!” Cô kìm mà phát tiếng rên to.
Lục Ngạn kìm chế từ nãy đến giờ cũng khổ sở, bây giờ chỗ để tựa phát lực, liền điên cuồng cắ/m rú/t!
Khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt, đôi mắt phượng xếch lên, trong ánh mắt tràn ngập lửa dục.
Anh bé con lột sạch sẽ ghế, hưng phấn tới mức bắt đầu tục:
“Vừa ngứa ngáy cần cắm cái lỗ nhỏ lắm đúng ? Cắm nhẹ em thích, chỉ cắm như đúng ?”
Vừa , phang ầm ầm. Hông như gắn động cơ mà tàn nhẫn đâ/m trong tiểu huyệ//t phấn nộn, hai mép thịt căng tới mức sắp biến thành màu trắng.
Tuyết Nhi thở nổi sự thô bạo của Lục Ngạn nhưng quả thật cảm giác bây giờ chính là sướng như thăng thiên, rốt cuộc cũng tra tấn nữa!
Cô phối hợp cong lưng, chổng mô//ng lên cao để đón nhận từng cú thúc mãnh liệt của .
Da thịt hai va chạm phát tiếng bành bạch, còn tiếng nước tấm tắc từ giữa nơi kết hợp.
Lục Ngạn vẫn một quần áo chỉnh tề, giữa hai chân lộ một căn cô/n thịt to dài, ngừng hành lang chật hẹp mẫn cảm.
Ánh mắt đàn ông dần trở nên đỏ ngầu, đặc biệt là khi một cặp đôi dừng bên cạnh xe của bọn họ và xung quanh.
Biết rõ họ đang thấy, cảm giác như họ đang là/m tì/nh với Tuyết Nhi, cảm giác khỏi , chính là một chữ sướng!
Gậy thịt thô to thẳng tắp cắm rút , hề lưu tình chút nào mà nghiền ép mỗi một nếp gấp bên trong, thậm chí cô chút trướng đau.
Dần dần, tần suất cắ/m rú/t khủng bố của Lục Ngạn, Tuyết Nhi mềm nhũn còn chút sức lực nào, một chân còn giơ lên cao cao, cả cơ thể chơi vơi lúc nào cũng thể ngã xuống.
Tuyết Nhi chìm đắm trong cơn mê loạn , hoa huyệ//t nhồi đầy cô cảm thấy mắc tiểu vô cùng!
“Chú… ư…”
Hé miệng cho Lục Ngạn , kết quả thấy, còn đang giã mạnh từng cú một. Tiếng của Tuyết Nhi đứt quãng, cuối cùng chẳng thành câu.
Tuyết Nhi đang đê mê, mô//ng bỗng nhiên chụp đán//h hai cái liên tiếp.
Lục Ngạn áp bụng lưng cô, kéo cô nhổm dậy, đó ở bên tai cô thì thầm:
“ chơi em sướng ? Hửm?”
Rõ ràng mang một gương mặt hết sức trai tử tế, nhưng lời lúc ở giường lúc nào khiến cô kinh ngạc.
Tuyết Nhi ngượng ngùng nâng mắt lên, môi đàn ông ngậm lấy, mú//t mát ngừng.
Anh dừng hoạt động, tiểu huyệ//t liền mấp máy bóp chặt cô/n thịt, giống như đang thèm khát.
Kỹ thuật hôn của Lục Ngạn cần bàn cãi, mỗi đều đầu óc cô trống rỗng.
“Có sướng ? Nói !”
“A, sướng…” Mặc dù đang mơ màng, cô vẫn ngoan ngoãn đáp lời : “Chú , em yêu chú… hức, yêu bé Ngạn…”
Lục Ngạn chỉ chờ câu , lấy nơi hai kết hợp trọng tâm, lật Tuyết Nhi , cho cô ngửa sofa để dễ thở hơn chút, đó nâng hai chân cô lên vai.
Ở góc độ , Tuyết Nhi thể thấy mái tóc thấm mồ hôi của Lục Ngạn, còn bộ tây trang đắt tiền ôm lấy hình săn chắc.
Thật công bằng khi chỉ cô cởi quần áo… Lần chắc chắn bắt chú Ngạn cởi sạch mới !
Tuyết Nhi nghĩ , tinh thần chấn động vì những cú đâ/m phầm phập hề thương hoa tiếc ngọc của Lục Ngạn.
“A, nhẹ, nhẹ chút… Sâu quá…”
Hai mắt Tuyết Nhi rớm lệ, cô bắt đầu lóc cầu xin:
“Chú, chậm… chậm …”
Thật sự là chịu nổi!
Cô nức nở, đáng yêu dâ/m đãng, thể tưởng tượng hai bộ mặt thể cùng ở một cô gái!
Anh điên cuồng cắ/m rú/t, xe cũng những chấn động cho lắc lư nhè nhẹ, ngoài nếu quá chú ý sẽ phát hiện .
Thế nhưng cặp đôi đang dò đường ở ngay cạnh hổ, vội vàng kéo tay rời .
Lục Ngạn cũng quan tâm nhiều như , chỉ dùng hết sức lực mà thỏa mãn bé con của .
Bị cắm liên tục mà còn với lực đạo khủng bố như , Tuyết Nhi thở .
Eo lưng Lục Ngạn đều đặn phát lực, cô/n thị/t cương cứng hết sức, cảm giác bao giờ thứ hừng hực khí thế như hôm nay.
Nhìn xuống đóa hoa đáng thương ma sát đến đỏ bừng, chút do dự dừng , nhưng lý trí cũng thắng nổi con tim! dâ/m thủy cô/n thịt khuấy đảo tạo thành bọt trắng, nhớp nháp dính đầy băng ghế .
Người đàn ông thể nhỏ xinh của Tuyết Nhi, đè hai chân cô thành hình chữ M khiến cho tiểu huyệ//t banh rộng, giúp dễ dàng tiến sâu hơn.
Khung cảnh trong xe quá đỗi dâ/m đãng, hương vị hoan ái quanh quẩn hai .
Qua nửa tiếng miệt mài phục vụ công chúa nhỏ, cô rốt cuộc dấu hiệu cao trào, mị thịt điên cuồng co rút bóp chặt lấy nam căn của .
Khoái cảm tràn lan khắp thể, mỗi một lỗ chân lông đều như mở , Tuyết Nhi hé miệng sắp đến , thể phát âm thanh nổi.
Lục Ngạn liếc mắt trạng thái của cô liền hiểu ý, lập tức tăng tốc và đâ/m một cách hung hãn.
Sau mấy chục cắ/m rú/t cuối cùng vô cùng thô bạo, rốt cuộc đầu nấm cũng chọc cổ tử cun/g của cô, hai đồng thời run rẩy.
Cô/n thị/t phun lượng lớn tinh dị//ch ấm nóng, xối thẳng trong.
Cuộc là/m tì/nh , chút điên cuồng, chút vượt qua khỏi tầm kiểm soát của Lục Ngạn.
Khi rút gậy thịt ngoài, bé con mệt tới nỗi mí đán//h mí và chìm giấc ngủ…