Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 17-19
Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:58:10
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi của Tuyết Nhi, cô thấy nhiều quen.
Chú Đông lặn lội từ Bắc Thành xuống Nam Thành để tặng cho cô một vòng tay từ đá Spessartite ánh lửa độ trong suốt cao, tì vết, lấy từ sàn đấu giá.
Chương Nhiên đan cho cô một con gấu bông cỡ lớn hình gấu trúc cực kỳ đáng yêu, còn :
“Sinh nhật của tớ đan khăn tặng tớ, giờ trả nhé.”
Mùa đông năm Tuyết Nhi từng học một khóa đan len khi buồn chán và tặng cho cô bạn cái khăn choàng cổ, lẽ vì cuộc sống của họ quá dư dả nên những món quà nhỏ tự tay còn ý nghĩa hơn nhiều.
Tuyết Nhi vui, ôm con gấu bông to bằng nửa mà rơm rớm nước mắt:
“Cảm ơn .”
Cô ôm bảo bối trong tay, so với những thứ đắt đỏ mà quen của chú Ngạn tặng, quà của Chương Nhiên càng trân quý.
Vậy mà mắt, ở bên cạnh chê Chương Nhiên:
“Đi dự sinh nhật Lục thiếu phu nhân tương lai mà tặng cái thứ quê mùa gì ?”
Tuyết Nhi và Chương Nhiên đồng thời đầu sang, phụ nữ cất lời là ai. Chắc bạn gái ai đó dẫn đến, từng thấy bao giờ.
Tuyết Nhi chau mày cô , cô điều mà tiếp:
“Tuyết Nhi tiểu thư, thấy cô nhất đừng nên bạn với những điều như , nghèo hèn.”
Trên đầu Tuyết Nhi và Chương Nhiên xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi, chắc cô là nơi khác đến nên mới bọn họ thiết cỡ nào nhỉ? Trong vòng bạn bè ở Nam Thành, Tuyết Nhi và Chương Nhiên cũng tương đối nổi tiếng mà.
“Tuyết Nhi tiểu thư thích vòng bảo thạch ? và bạn trai chọn màu hợp mệnh cho cô đó. Nào, tránh chút!”
Cô gái nhích chen tới mặt Tuyết Nhi, đẩy mạnh Chương Nhiên sang bên cạnh.
Hôm nay Chương Nhiên mặc váy tiệc đuôi cá, còn phá lệ mang giày cao gót cho phù hợp với khí bữa tiệc nhưng vốn quen lắm, đụng một cái liền lảo đảo nghiêng sang bên cạnh.
Cô nàng kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay bắt lấy thứ gần nhất, cuối cùng vẫn khống chế cơ thể mà ngã lòng của ai đó.
Chương Nhiên bám cánh tay hữu lực rắn chắc, miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, cô nâng mắt lên, đang định cảm ơn thì thấy khuôn mặt mà chán ghét.
Bạch Tri Thanh xuất hiện đúng lúc, còn giúp cô ngã, nhưng sắc mặt Chương Nhiên chẳng chút nào.
Cô vội vàng đẩy tay đàn ông , đó thấy một tiếng “chát” vang dội.
Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh bỗng dưng im bặt, đổ dồn ánh mắt về phía phát âm thanh chát chúa .
“Xin cho .” Tuyết Nhi một tay ôm gấu bông mà Chương Nhiên tặng, một tay chống hông, dáng giang hồ chợ lớn. “Cô nghĩ là ai mà động tới bạn của hả?”
Bị đ.á.n.h bất ngờ, cô gái ngớ cả , trợn tròn mắt mà Tuyết Nhi Chương Nhiên, như thể hiểu chuyện gì đang xảy .
“, chỉ đẩy nhẹ một cái…”
Tuyết Nhi cô giải thích mà lửa giận hừng hực bốc lên, vung tay, cho cô một cái tát, ai ngờ cổ tay giữ chặt.
Cô nhăn mày sang bên cạnh, phát hiện chú Ngạn cũng đến chỗ của bọn họ,
Người đàn ông nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay của cô, còn cúi đầu thổi thổi đó:
“Tay em đỏ hết , đau ?”
“Chú!”
Nhìn thấy Lục Ngạn chỉ quan tâm đến tay Tuyết Nhi đau , cô gái run run ôm lấy mặt :
“ mới là đánh, ngài Lục!”
Lục Ngạn liếc cô một cái, thèm đáp lời.
“Chú, cô sủa bậy.” Tuyết Nhi giận tới mức c.h.ử.i thề: “Còn đẩy Chương Nhiên suýt ngã.”
Dáng vẻ bảo vệ bạn bè của Tuyết Nhi trông khá đáng yêu, Lục Ngạn xoa đầu cô nhưng sợ rối mái tóc tạo kiểu và xịt keo tỉ mỉ, cũng thể sờ mặt cô, chỉ thể nắm tay cô xoa nắn.
Anh :
“Hôm nay là sinh nhật em, đừng để gặp chuyện vui, em và Chương Nhiên tìm chỗ nghỉ một lát .”
Cơn giận trong lòng giảm hơn một nửa khi thấy ánh mắt dịu dàng của đàn ông, Tuyết Nhi phụ nữ cảnh cáo mới sang dắt tay Chương Nhiên mà :
“Đi thôi.”
“Ừm.” Chương Nhiên gật đầu, chân mới nhấc lên, tay còn bỗng nhiên truyền tới lực kéo.
Tuyết Nhi và Chương Nhiên đồng thời đầu , Bạch Tri Thanh mặc tây trang màu đen ở nơi đó, ánh mắt sâu thẳm:
“Chương Nhiên, chuyện với em.”
Ở bên Lục Ngạn còn kịp xử lý phụ nữ gây hấn, thấy cảnh Tuyết Nhi và Bạch Tri Thanh tranh kéo Chương Nhiên thì mặt tràn đầy hứng thú.
Giữa hàng trăm ánh mắt của , Chương Nhiên hổ đỏ bừng mặt, dùng sức rụt tay về:
“ gì với chú hết, buông .”
“Chương Nhiên!”
“Chú buông !” Chương Nhiên trừng , xong thì cảm giác cổ tay càng siết chặt hơn, Bạch Tri Thanh dùng lực lớn, như thể bóp gãy tay cô nàng. “Đau…”
Bạch Tri Thanh về phía Tuyết Nhi, giọng nhẹ nhàng cất lên:
“Tuyết Nhi, cho chú mượn bé Nhiên một lát.”
Hai chữ “bé Nhiên” lọt tai ai nấy đều hiếu kỳ chịu , Tuyết Nhi phản ứng thế nào. Bạch Tri Thanh đang nghiêm túc yêu cầu cô cho mượn Chương Nhiên!
Chương Nhiên chủ động buông Tuyết Nhi , đó dùng sức gỡ từng ngón tay của Bạch Tri Thanh và thẳng:
“ thích chú, đừng phiền nữa.”
Chân mày đàn ông nhíu , kéo Chương Nhiên, khiến cho cơ thể cô nàng một nữa chao đảo, đó lời nào trực tiếp bế bổng trong lòng lên.
Ban đầu còn đang xem kịch giữa Tuyết Nhi và phụ nữ lạ mặt, đó sang hóng hớt xem Lục Ngạn sẽ xử lý như thế nào, cuối cùng thắc mắc về chuyện của Chương Nhiên.
“Buông , tên già dê !”
“ già dê!”
“Ông chú già nên nết!”
Bạch Tri Thanh nhanh, chẳng mấy chốc đem Chương Nhiên bế khỏi bữa tiệc. Mà Tuyết Nhi cũng bất lực dõi theo bạn , cô nàng quẫy đạp hai chân đ.á.n.h Bạch Tri Thanh bôm bốp!
Ôi trời, là cái gì, càng càng xa.
Bạch Tri Thanh và Chương Nhiên , đổ dồn ánh mắt về phía phụ nữ lạ mặt.
“Bảo vệ.” Lục Ngạn ngoắc tay gọi : “Đưa cô ngoài, xem xem là ai đưa cô đây.”
“Vâng!”
“Khoan, khoan … , cố ý, thật sự cố ý!” Người phụ nữ la hét, bảo vệ kẹp nách kéo ngoài.
Chuyện ầm ĩ cứ như qua , Tuyết Nhi cũng hỏi xem chú Ngạn định xử lý như thế nào mà bận rộn tiếp đón chú Đông và những vị khách khác.
Hồ Đông ban nãy ở khá xa nên lúc qua bên thì sự việc cũng kết thúc , quan tâm hỏi cô:
“Vừa thương ?”
“Không ạ.” Tuyết Nhi mỉm , giải thích về tranh cãi của cô và phụ nữ. Mặc dù đang chuyện với Hồ Đông nhưng trong đầu cô bây giờ chỉ lo nghĩ về Chương Nhiên mà thôi.
…
Sau đó, Tuyết Nhi gặp Tưởng Xuyên và Tử Tinh.
Hai vị hình như cũng đang gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, vẻ u ám của Tưởng Xuyên là .
Tuyết Nhi thật sự cảm thấy may mắn vì từ lúc gặp chú Ngạn và xác định mối quan hệ đến giờ, ngoại trừ việc chú Ngạn dối cô về chuyện của chú Đông thì sóng gió cũng lớn lắm.
Tử Tinh đến chỗ cô, tặng một túi quà bọc cẩn thận dặn dò:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-17-19.html.]
“Khi nào sinh em bé thì dùng cái , , dễ thụ thai.”
Tuyết Nhi: “???”
Cô còn trẻ như mà!
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tuyết Nhi, Tử Tinh tủm tỉm :
“Em gái , chú Ngạn 35 đó, đồng trang lứa với chú đều bế con cả .”
Tuyết Nhi liếc Tưởng Xuyên cách đó xa, nhớ đến Bạch Tri Thanh, dở dở đáp:
“ mà chú Thanh với chú Xuyên cũng 35 .”
Tử Tinh nheo mắt, lạnh nhạt :
“Hai tên xứng đáng ế.”
“Hả?”
“Không quan trọng.” Tử Tinh phất phất tay: “Nếu em cần t.h.u.ố.c độc mùi vị thì cứ với chị nhé.”
“Sao đột nhiên nhắc chuyện t.h.u.ố.c độc ạ?”
“Vừa nãy thấy phụ nữ gây chuyện với em, cần xử lý ?”
Dáng vẻ thờ ơ của Tử Tinh khi nhắc đến chuyện “xử lý” kẻ thù quả thật vài phần phong thái chú Ngạn, hở chút là toát cái khí thế dọa ! Giống như trái tim, cảm xúc!
“Em đột nhiên hỏi chú Xuyên sống chung với chị , sợ chị bỏ độc thức ăn ?”
Tử Tinh nhún vai:
“Bản trúng cổ độc từ lâu , chị thì ngày hôm nay mộ xanh cỏ, còn sợ cái gì nữa chứ?”
“Khụ…” Tuyết Nhi ho khan: “Em thấy chú cũng bảnh bao, nếu thì…”
“Già lắm.”
“Lớn hơn chị 14 tuổi thôi mà, chú Ngạn cũng lớn hơn em 15 tuổi.” Tuyết Nhi chân thành mong những mà cô quen sẽ hạnh phúc.
Tử Tinh dùng ánh mắt phán xét quét về phía Tưởng Xuyên, thật lòng mà , quả thật là tinh trong tinh , nhưng mà…
“Nhiều vấn đề tiện lắm.”
Chị gái mỉm mà đáy mắt hề chút ý vui:
“Phải ở trong chăn mới chăn rận, Tuyết Nhi, chị hy vọng em sẽ bao giờ đối mặt với rắc rối giống như chị và Chương Nhiên.”
Ở Tuyết Nhi một loại năng lượng tích cực đặc biệt, Tử Tinh thích cô gái nhỏ nhiều, vì chỉ mong cô mãi mãi hạnh phúc.
…
Buổi tối hôm đó, Tuyết Nhi ôm gấu bông của Chương Nhiên tặng phòng ôm lên giường.
Gọi mấy cuộc cho bạn , cô chỉ đành thôi. Vả cả ngày chuẩn cho tiệc sinh nhật nên cô mệt, còn chút sức nào hết.
Lục Ngạn mang một cốc nước ấm đến chỗ Tuyết Nhi, bên trong một chút thảo dược, mùi thơm.
“Tuyết Nhi, uống cái ngủ.”
“Ưm…”
Cô gái nhỏ dụi dụi mắt, dậy mà ngẩng đầu lên theo bản năng.
Lục Ngạn đưa nước tới tận miệng, sợ cô sặc, sợ nước tràn ngoài, động tác của tương đối cẩn thận. Sau khi uống hết nửa cốc nước, cô xuống giường.
“Bé con, em còn xem quà của ngủ hả?”
Mắt cô híp , lí nhí hỏi:
“Quà gì ạ?”
Người đàn ông trèo lên giường, kéo con gấu bông vướng víu đặt một góc thế vị trí của nó mà xuống. Anh đưa tay , để Tuyết Nhi gối đầu lên tay .
“Em tò mò thật ?”
“Ừm ừm…”
Dù thì ngày thường chú Ngạn cũng chuẩn cho cô đủ thứ quà cáp trời đất, chẳng còn gì khiến cô ngạc nhiên nữa .
Nghĩ , Tuyết Nhi thấy Lục Ngạn :
“ sang cho em 25% cổ phần công ty.”
Đôi mắt đang lim dim của Tuyết Nhi mở , trợn to, sâu ngủ trong cũng bay mất tiêu trong khoảnh khắc, cô hỏi :
“Chú gì?”
“25% cổ phần xem như chút quà mọn.” Lục Ngạn xoa tóc cô: “Chờ đăng ký kết hôn xong, sẽ sang tên bộ tài sản cho em, như ?”
“Chú điên hả?” Tuyết Nhi dậy, mái tóc dài xõa tung bờ vai gầy.
Lục Ngạn cũng dậy đối diện với cô, nghiêng đầu khó hiểu.
“Em với chú mới đính hôn kết hôn mà chú cho em nhiều tài sản thế…”
“Ừ?”
Thấy ánh mắt chăm chú , bé con liền nổi hứng trêu ghẹo:
“Chú sợ em giàu sẽ tìm trai trẻ ?”
“...”
Người đàn ông im hồi lâu, đưa tay về phía eo cô.
Tuyết Nhi nghĩ đến cảnh hành bã giường, vội vàng chui chăn trốn:
“Á, chú, xin , em sai , em sai !”
Người đàn ông lật chăn lên, giả vờ tức giận:
“Em thích trai trẻ đến thế hả?”
“Không , em trêu chú thôi mà!”
Mỗi chú Ngạn ghen và dỗi như đáng yêu, Tuyết Nhi kìm ! hậu quả của việc trêu ghẹo cũng quá sức của cô…
Tuyết Nhi ở Lục Ngạn thở hổn hển, cô mệt, hôm nay đặc biệt nhẹ nhàng.
Lúc cô sấp xuống chịu đựng từng đợt va chạm liên tiếp, mắt vô tình liếc qua cốc nước cô uống dở ở đầu giường và túi quà mà Tử Tinh tặng.
Túi quà mở bung !
Cô đột nhiên ý thức cái gì, lắp bắp hỏi:
“Hức… Chú… , chú cho em uống gì ?”
Người đàn ông thể mướt mồ hôi, đưa đẩy đáp:
“Thuốc bổ.”
“Thuốc… bổ? Ưm…”
Giọng Lục Ngạn khàn khàn vang lên bên tai cô:
“Tử Tinh tặng em chút t.h.u.ố.c bổ, bảo cho em uống khi ngủ.”
Cái gì cơ? Thuốc bổ?
Tuyết Nhi đến đây đầu óc ầm một tiếng như nổ tung.
Trời ơi, cái đó t.h.u.ố.c bổ!