Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 15-16: (Hồ Đông x Dung Dung 2)
Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:57:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bác sĩ bệnh tình của Dung Dung khả quan lắm, lẽ điều trị trong thời gian dài, sẽ là một con lớn đối với cô bé.”
“À.”
Hồ Đông vắt chéo chân sofa, lật xem hồ sơ bệnh án lấy từ bệnh viện. Lúc thấy tỉ lệ sống sót phẫu thuật chỉ 60%, nhếch mày, :
“Bà may mắn đấy.”
May mắn vì tai qua nạn khỏi, may mắn vì một con gái như Dung Dung.
Hồ Đông ném hồ sơ lên bàn, lúc một bộ quần áo mặc ở nhà, quần dài và áo phông bằng lụa đen cao cấp, trông tùy hứng.
Hắn bước về phía phòng Dung Dung, đẩy cửa , bác sĩ đang bên cạnh canh chừng, thấy liền gật đầu:
“Hồ tổng.”
“Sốt ?”
“Vâng, cô bé sốt khá cao, cơ thể thiếu chất nghiêm trọng, thẳng là… suy dinh dưỡng.”
Tin tức bất ngờ khiến cho Hồ Đông chau mày:
“Con cháu Đoan Mộc gia t.h.ả.m đến mức ?”
Dù tài sản năm xưa của Đoan Mộc Thương chia năm xẻ bảy, nhưng dù cũng là thế gia lâu năm, khổ đến mức chút bất thường.
Quản gia :
“Thông tin của cô đang thu thập, khi nào xong sẽ mang đến cho ngài ngay.”
“Ừ.”
Hồ Đông gật đầu, chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Dung Dung. Khi nhắm mắt , trông cô gái còn giống Tuyết Nhi nữa.
Những cô gái đến từ Đoan Mộc gia khá nổi tiếng, bọn họ một đôi mắt hớp hồn khác, long lanh như chứa đựng cả bầu trời …
Bác sĩ thấy Hồ Đông cứ bên cạnh giường bệnh mãi thì chủ động tìm lý do rời , quản gia cũng .
Trong phòng chỉ còn Hồ Đông và Dung Dung.
Đang sốt cao, mơ thấy ác mộng mà Dung Dung giật chau mày.
Trên trán cô gái đổ mồ hôi, nước mắt tràn khỏi khóe mi, nhỏ bé mong manh đáng thương.
Hồ Đông một nữa kìm mà đưa tay lên lau nước mắt cho Dung Dung.
Con gái từ nước ? Chỉ cần đụng một cái liền …
Hắn thật sự tò mò mối quan hệ của Dung Dung và Tuyết Nhi là gì. Chưa từng thấy Tuyết Nhi nhắc đến cái tên Dung Dung, lẽ vì cứu , cô gái dối chăng? Hoặc là… bởi vì ký ức của Tuyết Nhi gián đoạn nên nhớ ?
…
Ngày hôm , Hồ Đông nhận hồ sơ của Đoan Mộc Dung Dung.
Vừa xem, Hồ Đông trầm tư.
Đại khái năm đó khi Đoan Mộc Thương qua đời, cha Dung Dung xảy mâu thuẫn. Cha cô tham gia việc ăn chia di sản nhưng cô đồng ý, hai bên liền tranh cãi gay gắt, cuối cùng dẫn đến việc ly hôn. Qua lâu quá , cụ thể hơn thì khó.
thể thấy, Dung Dung lúc 12 tuổi theo rời khỏi Đoan Mộc gia. Lớn hơn Tuyết Nhi 2 tuổi ? Chẳng trách khác biệt mấy.
Hồ Đông trầm ngâm hồi lâu, liếc mắt giường.
Không là bệnh nặng thế nào, ngủ hơn mười mấy tiếng vẫn tỉnh.
Mới nghĩ đến đó, cánh tay đang đặt n.g.ự.c của Dung Dung nhúc nhích.
Hồ Đông lên, gọi chuẩn một bữa ngon để bồi bổ cho cô.
Lúc giúp việc mang cháo đến bên giường, Dung Dung vẫn còn đang mơ màng.
Ngồi một lát, cô gấp gáp hỏi:
“Xin hỏi, Hồ tổng ?”
“Ngài việc nên ngoài ạ.”
“Vậy của …”
“Cô đừng lo, quản gia dặn với cô, hiện tại cô qua cơn nguy kịch và đang ở phòng hồi sức. Khi nào cô khỏe hơn thì đến bệnh viện thăm bà là .”
Dung Dung siết chặt tấm chăn , nước mắt dâng lên đảo quanh hốc mắt.
Cô thật sự… . Cứu ! Cho dù trả giá bằng cả tính mạng cũng cả! Nhục nhã một chút cũng !
Nhìn trạng thái tinh thần của Dung Dung, an ủi:
“Cô đừng để bản kiệt sức, ăn cháo uống thuốc.”
“Cảm ơn.”
Giọng Dung Dung khàn khàn, cô nâng tay lên cầm lấy bát cháo nóng, cẩn thận ăn từng muỗng một.
Có lẽ vì mệt, cô ăn một chút liền dừng.
Người thấy :
“Hồ tổng cô ăn hết một bát mới rời khỏi đây.”
Khóe môi Dung Dung nâng lên hạ xuống, :
“ ăn .”
“Dung Dung tiểu thư, đây là lệnh của Hồ tổng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-15-16-ho-dong-x-dung-dung-2.html.]
Chỉ thấy cô gái mỉm nâng bát cháo lên, tiếp:
“Nếu cô để thừa thức ăn thì buổi tối lẽ sẽ là hai bát cháo đấy ạ.”
Lệnh? Người đàn ông đang lệnh cho cô ăn nhiều hơn ? Dung Dung cảm thấy kỳ quặc nhưng vẫn ngoan ngoãn theo, một bát còn đỡ hơn hai bát.
Ăn xong, uống thuốc, Dung Dung cảm thấy buồn ngủ.
Cô mở điện thoại lên gọi cho nhưng sực nhớ bà vẫn đang còn trong phòng hồi sức, chắc là cần nghỉ ngơi nhiều hơn nên gọi cho .
…
Thời điểm Hồ Đông trở về nhà, Dung Dung tỉnh táo và theo hầu đón .
Nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ ngủ của Tuyết Nhi, Hồ Đông khựng .
Không khó chịu, cũng mắng nhiếc, chỉ :
“Đi theo .”
Dung Dung hít sâu một , nhấc chân đuổi theo đàn ông.
Đã đến lúc bàn điều kiện , nên nhớ, đời tuyệt đối bao giờ cơm trưa miễn phí!
Hồ Đông thẳng về phía phòng ngủ của , Dung Dung chần chờ một lát cũng tiến theo, đó thấy :
“Đóng cửa .”
Bàn tay nhỏ của Dung Dung run lên, cầm lấy nắm cửa.
Lạch cạch.
Cửa đóng, trái tim Dung Dung cũng nhảy thẳng lên cổ họng. Cô nghĩ lẽ là Hồ Đông cô lấy báo đáp nên sợ hãi, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Người đàn ông dang tay , tiếp tục :
“Giúp cởi áo và cà vạt.”
Dung Dung run rẩy tiến lên một bước. bàn tay nhỏ chạm áo Hồ Đông cứ như chạm băng lạnh.
Hắn hiểu cô gái đang sợ cái gì.
Tay chân cũng lanh lẹ, chẳng mấy chốc cởi xong áo ngoài cho vắt lên cánh tay, đó cẩn thận rút cà vạt.
Dung Dung lắp bắp :
“Hồ, Hồ tổng… Tiếp theo cần cởi quần ?”
Gò má cô ửng hồng, đầu cúi thấp dám thẳng Hồ Đông.
Người đàn ông thẳng thừng hỏi:
“Cô nghĩ định gì cô mà cởi quần?”
“Vâng?”
“Dung Dung, ăn tạp.”
Câu chẳng khác nào đang sỉ nhục Dung Dung, cô sững sờ chốc lát tự bản ngu ngốc, đương nhiên như Hồ Đông sẽ tùy tiện một phụ nữ!
Có lẽ là sống trong môi trường tệ hại, gặp quá nhiều lưu manh nên cô luôn mặc định chỉ thèm cơ thể .
mà Hồ Đông là ai? Trời ạ, cô suýt chút nữa quá phận!
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn kiên cường như cũ:
“Cảm ơn ngài giúp đỡ, thể gì để trả ơn cho ngài?”
Hồ Đông đưa tay cởi cúc áo, thẳng về phía nhà tắm và với cô:
“Ở đây việc, lương sẽ tính như những khác.”
Dừng tủ quần áo, Hồ Đông tiếp:
“Lấy cho áo tắm và khăn tắm ở đây, chuẩn sẵn và mang phòng tắm khi trở về. Những việc khác sẽ dạy cho cô.”
Đến lúc Dung Dung mới ý thức , chỉ cô trả nợ,
Cô thầm mắng bản ảo tưởng, cũng thầm thấy may mắn vì gặp một đáng sợ như trong tưởng tượng!
Dung Dung vội vàng theo lời Hồ Đông, đó ngoài.
Quản gia gọi đến sắp xếp cho cô chỗ ở, công việc và những thứ khác.
Ban đầu Dung Dung chỉ tìm sự giúp đỡ, thể sẽ ép chuyện cô thể chấp nhận nổi, thể sẽ sỉ nhục, cô lo sợ đủ điều! Đâu ngờ rằng, Hồ Đông trả tiền viện phí cho cô, còn tạo công ăn việc cho cô!
Len lén hỏi lương của hầu trong Hồ gia, Dung Dung giật che miệng:
“Nhiều như ?”
“Ừm, thế cô nghĩ đây là nơi nào ? Người bình thường nghiệp vụ, là qua tuyển chọn sàng lọc thì .”
Mặc dù câu “ ăn tạp” của Hồ Đông khiến Dung Dung tổn thương nhưng cô cũng bản xứng, bây giờ còn đãi ngộ bất ngờ, cô cái khác về đàn ông .
Dung Dung cầm lấy bộ đồng phục của hầu, khỏi cảm thán phận.
Lúc còn nhỏ, Dung Dung thường xuyên theo đến chỗ chú Thương chơi. Về chú qua đời, cha cô ly hôn thì cũng còn liên lạc với Đoan Mộc gia nữa.
Bởi vì bệnh nặng, Dung Dung tìm đủ cách xoay sở nên mới nhớ đến tin tức gần đây.
Người thừa kế mới của Đoan Mộc gia là Đoan Mộc Tuyết Nhi.
Vốn dĩ tìm Tuyết Nhi xem nhớ tình xưa nghĩa cũ , cách nào liên hệ cho Tuyết Nhi, chỉ thể chạy đến Hồ gia cầu xin.
“Nếu nhờ ơn Tuyết Nhi, giờ lẽ …” Dung Dung nghẹn ngào. “Cảm ơn em, Tuyết Nhi.”