Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 10-12: Có một chút xíu H thôi nha

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:56:06
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tỉnh giấc, mang thức ăn cho Tuyết Nhi và dặn dò:

“Thiếu phu nhân, Lục tổng hôm nay việc nên sẽ về muộn ạ.”

“Hả?” Tuyết Nhi mơ mơ màng màng hỏi : “Thiếu phu nhân?”

“Vâng, Lục tổng sáng nay thông báo với chuyện sắp kết hôn.” Người che miệng : “Sau chúng thể gọi là Tuyết Nhi tiểu thư nữa .”

Gò má Tuyết Nhi ửng hồng, cô cảm giác hai bên mặt nóng hừng hực. Cô quen với cái danh xưng chút nào, xuống giường, cô :

“À, chú bận thì về trễ cũng bình thường..”

Tuyết Nhi cũng sớm quen với việc chú Ngạn tăng ca , yêu một đàn ông thành đạt chấp nhận sự thật là họ dành nhiều thời gian cho công việc, Dù chú ở nhà nhiều nhưng luôn quan tâm đến cô, như là quá đủ.

Buổi chiều hôm đó, Tuyết Nhi đang tập yoga trong phòng thì vội vàng chạy thông báo:

“Cha của Lục tổng sắp đến , thiếu phu nhân, mau chuẩn một chút!”

Tuyết Nhi ngã khỏi nệm, ngẩng đầu lên hỏi:

“Ai đến cơ?”

Từ lúc cô ở bên cạnh Lục Ngạn đến bây giờ chỉ gặp chú hai , một trong tiệc sinh nhật năm 19 tuổi, một ở buổi lễ cầu hôn.

Chú Ngạn thậm chí đưa cô về mắt mà cha chồng tới tận nơi ! Tuyết Nhi hoảng loạn bật dậy, vội vàng lao nhà tắm.

Chừng ba mươi phút , một chiếc xe Rolls-Royce đỗ cổng biệt thự.

Đinh Mục cúi đầu mở cửa, một đàn ông và một phụ nữ trung niên từ xe bước xuống, khoác tay tiến trong.

Hai họ khuất bóng, Đinh Mục liền gọi điện thoại cho Lục Ngạn.

“Lão đại, chuyện lớn !”

“Chuyện gì? Nói nhanh.”

“Ông bà chủ đến tìm Tuyết Nhi! Trời ạ!”

Tin tức cũng khiến Lục Ngạn giật nhẹ, với chờ vài ngày nữa sẽ đưa Tuyết Nhi về mắt chính thức, cha trở về , còn nhân lúc bận việc mà xuất trận.

trở ngay.”

Nhìn đồng hồ tay, Lục Ngạn chau mày với trợ lý:

, lịch ăn tối với bên dời .”

So với mấy cái hợp đồng thì Tuyết Nhi vẫn quan trọng hơn!

Lục Ngạn kịp dặn dò thêm gì, lên cầm lấy áo vest đẩy cửa ngoài.

Trên đường , giữ liên lạc với Đinh Mục, thấy giọng Đinh Mục nôn nóng:

”Tuyết Nhi sắp dọa , lão đại ơi!”

Trong phòng khách, ông bà Lục đối diện với Tuyết Nhi, mặt mỗi đều mang theo sự lạnh lùng xa cách.

Đây là đầu tiên Tuyết Nhi gặp cha của chú Ngạn, đàn ông gần 60 tuổi nhưng vẫn trẻ và phong độ, thật sự ngờ !

Lục Ngạn giống cha đến 8 phần, cho nên thể khi Lục Ngạn 60, chắc sẽ dáng vẻ như ông bây giờ.

Tuyết Nhi tròn mắt hai vợ chồng họ, đó chủ động bắt chuyện:

“Bác trai bác gái thật sự trẻ hơn tuổi nhiều và vô cùng đôi đó ạ.”

“Nịnh nọt.” Bà Lục hừ lạnh nhưng trong lòng thấy vui vẻ. Bất kỳ phụ nữ nào cũng thích khen trẻ cả.

Tuyết Nhi chậm rãi lên, cô mặc một chiếc váy tiểu thư cổ bèo đơn giản dài chấm đầu gối, thanh lịch sang trọng, dáng là con nhà quyền quý.

Cúi , Tuyết Nhi hít sâu một :

“Cháu vẫn chính thức giới thiệu bản với hai bác, thật sự thất lễ, cháu là Đoan Mộc Tuyết Nhi, năm nay 20 tuổi ạ.”

Ông Lục quan sát cô một hồi, khẽ gật đầu:

“Rất , ngờ là con gái của Đoan Mộc Thương.”

Câu , cả bà Lục và Tuyết Nhi đều khó hiểu về phía ông.

Người đàn ông cầm tách lên uống một hớp, :

“Thằng nhóc đó giỏi, nghĩa khí.”

“Sao cha của con bé ?” Bà Lục tò mò.

Ông Lục :

“Trước đây khắp nơi kết bạn, gặp nhiều .”

trong đó, những thật sự tồn tại trong trí nhớ của ông Lục nhiều.

Tuyết Nhi lúc mới cha của giỏi giang đến nhường nào, cô nắm chặt góc váy, rũ mi mắt chuyện.

Có lẽ suốt cuộc đời , cô cũng khó mà quên cảnh tượng khủng hoảng năm xưa. Cô đối diện với ký ức đáng sợ mỗi khi nhắc !

Ông Lục thấy cô cúi đầu thì bẻ sang chuyện khác:

“Cháu yên tâm, hai bác đến để gây khó dễ cho cháu , chỉ là con dâu tương lai mà thôi. Thằng Ngạn khó lắm mới yêu một đòi sống đòi c.h.ế.t như , hai bác trân trọng cháu mới đúng.”

Mặt bà Lục sượng:

“Ừ.”

Lúc bà cho chồng chuyện của Lục Ngạn và Tuyết Nhi, phản ứng của chồng cũng thản nhiên thế , giận, khó chịu dù chỉ một chút.

Bà hỏi tại ông bình tĩnh như thế, đổi câu trả lời cho bà hổ:

“Con bạn gái chuyện ?”

Lục Ngạn 33 tuổi mới bắt đầu bạn gái, đó luôn ít tiếp xúc với phụ nữ, các buổi xem mắt bà dày công chuẩn đều vô ích, thậm chí còn bởi vì chuyện ép kết hôn mà ngày càng xa cách với bà.

Giờ ngẫm , bà Lục chỉ thở dài.

Hai bên chuyện tương đối hòa hợp, cũng đáng sợ như Tuyết Nhi nghĩ.

Ba đang ăn bánh uống , cửa phòng khách đột nhiên đẩy mạnh đ.á.n.h “rầm” một tiếng, Lục Ngạn xuất hiện với gương mặt tối tăm.

Anh bước tới chỗ Tuyết Nhi, nâng mặt cô lên kỹ một lượt.

Hốc mắt bình thường, ướt, đỏ, dấu hiệu . Vậy mà Đinh Mục như cô sắp cha ăn thịt đến nơi!

“Chú ? Em tưởng hôm nay chú bận?”

sợ em bắt nạt nên về sớm.”

Bà Lục: “...”

Ông Lục: “Ha ha.”

Lục Ngạn lúc mới sang chào cha , đó xuống bên cạnh Tuyết Nhi, cẩn thận ôm cô lòng.

Nhìn Lục Ngạn che chở cho cô như thế, bà Lục khỏi phiền muộn:

“Con nghĩ là kiểu gì? Giống loại sẽ ăn thịt con dâu của chắc?”

Lục Ngạn im lặng chốc lát, đáp:

“Rất giống.”

Ông Lục: “Ha ha.”

Bà Lục tức giận: “Ông cái gì?”

Tuyết Nhi cũng nhịn mà che miệng , khí trong phòng hài hòa ấm áp, khác xa trí tưởng tượng của Tuyết Nhi.

Một ngày chủ nhật trời, Tuyết Nhi thu dọn tập giấy vẽ cũ và phát hiện một bức tranh còn dang dở.

Cách đây lâu cô từng vẽ tranh nude cho chú Ngạn, đó bởi vì “bé Ngạn” ngoan ngẩng đầu lên mà thứ bỏ dở giữa chừng.

Cô phủi bụi đóng đó, khẽ đặt nó lên khung vẽ.

Chừng nửa tiếng , Lục Ngạn cô ép ghế dài với tình trạng nửa kín nửa hở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-10-12-co-mot-chut-xiu-h-thoi-nha.html.]

Anh mặc áo sơ mi trắng cài cúc nghiêng ở nơi đó, ánh nắng chiếu nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ và những thớ cơ săn chắc, tựa như đang phát sáng.

Tuyết Nhi cẩn thận pha màu, nheo mắt :

“Lần chú im đó, em vẽ cho xong.”

“Em mẫu nude, còn bắt mặc quần?”

“Vì bé Ngạn ngoan ạ.”

“Em tin tưởng như ? Yên tâm, định lực của hơn nhiều !”

Lục Ngạn đưa tay kéo dây nịt thì cô quát:

“Chú gì đó? Nằm im im!”

xong thấy Lục Ngạn nghiêng đầu , :

“Mẫu nude ai mặc quần áo?”

“Em vẽ ảnh nude nữa, chú cứ mặc sơ mi hờ hững thế là !”

thích cởi.” Lục Ngạn nhếch lông mày: “Em sợ cái gì? cũng ăn thịt em.”

Thật lòng mà , những lời của chú Ngạn đáng tin.

Tuyết Nhi c.ắ.n môi, đặt khay màu mới pha lên bàn tới chỗ sofa, đ.á.n.h vai một cái:

“Chú còn động đậy nữa em dỗi bây giờ! Tay đặt ở đây, rút về, tự ý cởi quần!”

Mất hồi lâu cô mới thể chỉnh tư thế ưng ý, lưng , eo liền ôm chặt và kéo .

“Á! Cái ông chú , hư quá! Tay chú sờ ở đó? Chú rốt cuộc … ưm, cho em vẽ…”

đồng ý mẫu nude mà em cho cởi đồ thì nữa.”

Tuyết Nhi dở dở , xoay hôn lên môi :

“Được , chú thích cởi đồ thì cởi, nhưng lát nữa nếu bé Ngạn ngoan, em sẽ cắt nó đấy.”

Vất vả hồi lâu, cuối cùng Lục Ngạn cũng trần như nhộng ghế, nghiêng cô.

Ánh mắt dịu dàng của đàn ông cho Tuyết Nhi cách nào tập trung nổi, tay cô run lên, suýt chút nữa hỏng tranh.

Lần , Lục Ngạn thật sự kiềm chế d.ụ.c vọng, giúp cô thành bức tranh.

Nằm lâu trong một tư thế khiến thoải mái lắm, Tuyết Nhi đặt bút vẽ xuống, đàn ông liền duỗi duỗi chân lên. Anh mặc xong quần tây thì để trần bước về phía cô, đưa tay lau màu vẽ cằm bé con.

“Nhìn như một chú mèo con .”

Thật khiến tim ngứa ngáy.

“Cho chú xem thành quả ! Có ?” Tuyết Nhi kích động xoay khung vẽ sang bên cạnh cho xem.

Lục Ngạn cẩn thận quan sát thành quả của cô, quả thật tay nghề , đặc biệt là đôi mắt của vẽ vô cùng chân thật.

Anh đưa tay xoa xoa tóc cô:

“Giỏi lắm, sẽ treo cái trong phòng ngủ của em.”

“Hả? Em định mở triển lãm tranh mà.”

“Bé con, em đùa giỡn ? Thân thể ngọc ngà của chỉ em xem thôi.”

Lục Ngạn cúi xuống bế cô lên, Tuyết Nhi vòng hai tay lên cổ , khúc khích:

, em thể bán bức tranh bao nhiêu nhỉ? Tranh khỏa của lão đại băng Huyết Phượng chắc đáng giá lắm!”

“Bé con, em bắt mẫu vẽ còn trả công cho .”

“Ừm, chú trả mấy đồng?”

“Vừa mẫu cho em gần hai tiếng, thì trả hai tiếng.”

“Hả?”

Người đàn ông bế cô đặt lên bàn trống đưa tay khóa cửa phòng .

Cạch.

Tuyết Nhi hổ duỗi chân đá , bắt .

“Chú hư hỏng ghê.”

“Chẳng em thích nhất lúc hư hỏng ?”

“Ưm…”

Bé con ấn ở bàn, hai chân treo khuỷu tay .

Trong phòng vang lên tiếng thể va chạm kịch liệt, cái bàn đáng thương cũng đụng kẽo kẹt, như thể lúc nào cũng thể gãy.

Tuyết Nhi thở dốc tựa n.g.ự.c , rủ thành cái bức tranh !

“Chú, chậm… chậm thôi.”

Mỗi tình, Tuyết Nhi đều cảm giác sắp đ.â.m xuyên.

Chú Ngạn luôn là dịu dàng săn sóc nhưng giường thì thô lỗ nhiều lắm, tuy rằng cô cũng thích mạnh bạo, cơ mà…

“Người, nếu ngang qua sẽ thấy mất…”

“Yên tâm, nếu thấy cũng sẽ giả vờ câm điếc hết thôi.”

Anh hôn lên trán cô, đang nhiệt tình cắm rút thì chiếc bàn gỗ mà Tuyết Nhi đang phát tiếng răng rắc khá lớn.

Tuyết Nhi hoảng sợ ôm chặt lấy , Lục Ngạn cũng phản xạ cực nhanh mà bế cô lên.

Tiếp theo, bàn học nhỏ đựng dụng cụ vẽ của gãy chân và đổ sập xuống.

Người đàn ông buồn ôm bé con trong lòng, hỏi:

“Em mua đồ giá rẻ ?”

Từ lúc cô học vẽ thì Lục Ngạn chuẩn riêng một phòng cho cô, còn dụng cụ học tập và những thứ trang trí bên trong do chính tay cô chọn.

Tuyết Nhi treo , hổ :

“Không , là tặng.”

Lục Ngạn chau mày: “Ai tặng?”

Bé con sợ hãi, im lặng đáp.

Lục Ngạn liền thúc mạnh một cái, ép cô lên cửa tàn nhẫn cắm một hồi, Tuyết Nhi rớm nước mắt:

“Hu hu, là… ô, bạn học… tặng…”

“Bạn nào?”

Chú Ngạn ghen ! Trời ạ!

Giọng trầm thấp vang lên bên tai cô:

“Có cái thằng nhóc hôm gần gũi với em ?”

Hỏi xong còn cố tình hung hăng nghiền ép tiểu huyệt, Tuyết Nhi bấu vai , nức nở một tiếng:

“Em, em nhớ.”

Trước đây tùy tiện kết giao với vài cho bạn, ai nào tặng cô ?

Lục Ngạn hừ lạnh, c.ắ.n lên cổ cô:

“Làm đến khi nào em nhớ thì thôi!”

Dưới sự hung mãnh của Lục Ngạn, Tuyết Nhi căn bản thời gian suy nghĩ, chờ đến khi dừng , tay chân cô mềm nhũn.

Lục Ngạn hôn lên mi mắt cô, lưỡi quét qua giọt nước mắt mằn mặn, :

“Có nhớ ?”

Tuyết Nhi tức giận sang c.ắ.n cổ một cái thật mạnh.

Cô nhớ thế quái nào !

Loading...