Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Ngoại truyện 1-3
Cập nhật lúc: 2025-10-01 02:54:19
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuyết Nhi và Lục Ngạn đính hôn xong vẫn gì đổi, chỉ là tay lúc nào cũng đeo thêm một chiếc nhẫn kim cương mà thôi.
Anh vẫn yêu thương cưng chiều cô như , mỗi ngày lo lắng vợ ngoài sẽ để ý nên đòi công khai cho cả nước chuyện họ ở bên .
Kết quả Tuyết Nhi cáu gắt :
“Chú đừng quên em đang còn là sinh viên đó? Chuẩn học đây nè!”
Lúc cầu hôn xúc động gọi chồng gọi , chứ cô quá quen với cái xưng hô chú - em , còn bắt Lục Ngạn xưng hô y như mới chịu.
Bởi vì ? Nghe kích thích.
Cô lúc ở giường cảm nhận sự mạnh mẽ và cách tuổi tác rõ ràng với chú Ngạn.
Biết sở thích của cô, khóe môi Lục Ngạn còn run rẩy hồi lâu.
Tuyết Nhi những suy nghĩ lạ đời, ví dụ như thích xưng hô - em vợ - chồng vì như sến, ví dụ như còn học thể cho cô đính hôn.
“Tại ?” Lục Ngạn bức bối: “Sinh viên là thể công khai?”
“Công khai ai còn dám bạn với em nữa?” Tuyết Nhi nâng mặt lên, trừng .
Lục Ngạn mặt mày ủ rũ, cãi thế nào. Miệng thì khen nịnh , nhưng cứ đụng đến chuyện công khai liền tỏ thái độ như .
Anh hít sâu một , thở , hít sâu vài mới thể bình tĩnh :
“Được, tùy em.”
Người đàn ông xong cầm lấy chìa khóa xe, thẳng ngoài.
Tuyết Nhi giật đuổi theo, gọi:
“Chú Ngạn, chú giận em ?”
“Không giận!”
Dứt lời, bước chân nhanh hơn vài phần và biến mất ở cổng lớn.
Tuyết Nhi bất lực đỡ trán, cô dám công khai vì sợ sẽ trở thành tâm điểm mỗi khi học, bình thường ở cùng với Chương Nhiên cũng thu hút nhiều sự chú ý .
Hai mỹ nữ ở chung một chỗ, luôn luôn là đề tài hot. Nếu họ cô còn quen địa vị và phận khủng như chú Ngạn, chắc mỗi ngày đến trường đều vây quanh xem như nổi tiếng mất.
Lục Ngạn thì hiểu những thứ , giận, chỉ cảm thấy ấm ức.
Vì liền gọi điện thoại bảo Chu Trạch An dẫn ngoài uống rượu.
Sắc mặt Lục Ngạn cực kỳ tệ, Chu Trạch An bên cạnh đến nghiêng ngả, thúc cùi chỏ xương sườn một cái đau điếng.
Chu Trạch An ho khan mấy tiếng :
“Cậu tay nhẹ chút , chỉ là bác sĩ chứ thủ như mấy tên .”
Hắn nhắc nhở Lục Ngạn, bạn của Lục Ngạn nào nấy đều xuất tương đối đặc biệt, lớn lên huấn luyện nghiêm khắc của gia đình, còn bình thường! Hắn là thư sinh trói gà chặt!
Lục Ngạn im lặng nhưng mặt biểu hiện rõ là đang cáu gắt.
Chu Trạch An dám đùa giỡn nữa, hỏi:
“Tuyết Nhi tại giấu chuyện đính hôn với ?”
“Có. cảm thấy lý do đó thuyết phục.”
Lục Ngạn kể cho Chu Trạch An hết chuyện, nhận một cái vỗ vai thương cảm:
“Cậu , phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất thế giới . mà , vợ gì cứ đó, đừng cãi, cãi cũng thắng nổi .”
“...”
“ nóng lòng công khai, điều nghĩ cho Tuyết Nhi nữa, con bé còn học mà.”
Sắc mặt Lục Ngạn hòa hoãn một chút, đó cầm lấy ly rượu bàn uống một hớp.
lúc , bên cạnh một mùi hương nước hoa nồng nàn xộc tới chau mày.
“Xin chào.” Một mỹ nữ n.g.ự.c to mặc váy body quyến rũ áp sát Lục Ngạn, đột nhiên ôm lấy cánh tay : “Anh một hả?”
Chu Trạch An sững sờ”
“ c.h.ế.t ?”
Tâm trạng Lục Ngạn đang tệ, mắt lập tức toát ánh sáng âm u, giọng trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo tột cùng:
“Cút!”
Mỹ nữ khí thế dọa sợ, vội vàng thu tay về, đó sang Chu Trạch An, còn gì, chỉ tay Lục Ngạn mỉm :
“ là yêu của .”
Không hề chút trở ngại tâm lý nào, Chu Trạch An còn nhích gần Lục Ngạn thêm một chút, chọc mỹ nữ hổ tới mức chạy trốn.
Giây tiếp theo, lưng Chu Trạch An lạnh toát.
Chu Trạch An rùng khi thấy Lục Ngạn liếc , vội thanh minh:
“Đùa, đùa thôi, giúp đuổi hoa đào mà!”
“Không uống nữa.”
Lục Ngạn mới ngoài 20 phút liền thấy vô vị.
Phải lâu uống rượu như thế , từ lúc nào nhỉ? Chắc là khi ở bên cạnh Tuyết Nhi.
Anh bỏ hút thuốc, bỏ luôn mấy bữa tiệc xã giao nhàm chán.
Đứng lên, Lục Ngạn thanh toán vẫy tay với Chu Trạch An chào tạm biệt.
Mười giờ tối, Tuyết Nhi đang gọi điện thoại chuyện với Chương Nhiên thì thấy tiếng gõ cửa. Cô bò dậy, với bạn :
“Chú Ngạn về , gọi cho nha.”
Sau đó, Tuyết Nhi tung tay chạy mở cửa để đón vị hôn phu dễ dỗi cũng dễ dãi của .
“Chú về… ?”
Cánh cửa mở , một mùi nước hoa thoang thoảng lướt qua mũi Tuyết Nhi. Cô lập tức sa sầm sắc mặt.
Lục Ngạn tiến tới, ôm lấy cô nhưng cô đưa tay chặn :
“Chờ chút.”
“ nghĩ kỹ , khi nào em nghiệp công khai cũng muộn.”
Anh dang tay , một nữa Tuyết Nhi đẩy ngực, lui về hai bước.
Tuyết Nhi mím chặt môi quan sát khắp mặt và cổ áo sơ mi của , đó đưa mũi tới gần ngửi vài cái.
“Mùi gì ?” Cô chau mày, ngửi một lát liền hé miệng, tức giận : “Sao chú nước hoa của phụ nữ hả?”
Người đàn ông đang ngơ ngác ở đó lúc mới ý thức tại cô cho ôm, nâng tay áo lên ngửi thử, nó, thật sự mùi nước hoa của mụ phù thủy ban nãy!
“…”
“Chú ?” Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, hỏi.
“Đi uống rượu…” Lục Ngạn cảm giác như sai gì đó, ho khẽ: “Khụ, mùi nước hoa… đây là vô tình dính .”
“Vô tình?”
Khóe môi Tuyết Nhi run rẩy:
“Vô tình mà mùi nồng thế hả? Em mở cửa ngửi thấy đó!”
“ cũng phụ nữ xịt nhiều nước hoa như .”
Không giải thích thì thôi, giải thích, Tuyết Nhi liền thấy điểm sai sai.
Cô nheo mắt :
“Người phụ nữ nào?”
Lục Ngạn sai gì hết nhưng cách Tuyết Nhi trừng thấy tim đập nhanh, chuyện cũng trở nên ấp úng:
“Trong quán rượu, … một lạ quen đột nhiên gần , cái thể gọi Chu Trạch An để kiểm chứng.”
“Không cần gọi!” Tuyết Nhi buồn bực khi nghĩ đến việc gần đàn ông của , cô : “Hôm nay chú ngủ bên ngoài !”
Rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doa-hoa-kieu-ngao-cua-ngai-luc/ngoai-truyen-1-3.html.]
Tuyết Nhi trực tiếp đẩy ngoài đóng cửa, dáng vẻ tức giận giống như đang đùa.
“Tuyết Nhi!” Lục Ngạn vội gọi: “Em…”
Giây đó, cửa mở, Tuyết Nhi đưa tay nhắm ngay n.g.ự.c của mà nhéo một cái thật mạnh :
“Đừng chuyện với em!”
Lục Ngạn ôm ngực, bé con ngắt đầu ti chút đau, còn đau hơn khi Tuyết Nhi giẫm lên chân mới lạnh lùng chốt khóa cửa.
Nhìn cánh cửa gỗ dày nặng mắt, khóe môi Lục Ngạn co rút.
Đây là đầu tiên bất cẩn tới mức để cho nước hoa của phụ nữ khác dính lên quần áo…
Bé con bây giờ đang giận, gì cũng dỗ . vẫn kiên trì ở cửa giải thích thật lâu:
“ đang thì mụ phù thủy nhào tới ôm lấy cánh tay , Tuyết Nhi, ngày mai sẽ trích xuất camera ở quán bar cho em xem. tuyệt đối trong sạch!”
Tuyết Nhi ở bên trong thấy hết, cảm giác khó chịu cũng dần dần nguôi. Có cô cưng chiều đến mức sinh hư ? Mỗi chuyện nhỏ nhặt như cũng giận…
Cô do dự chốc lát, đang định mở cửa thì bên ngoài im bặt.
Lục Ngạn một hồi thấy cô đáp nên .
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mới nghĩ đến lời cô .
Lục Ngạn rút điện thoại gọi cho Chu Trạch An, hỏi:
“Tuyết Nhi bảo ngủ bên ngoài là ngủ sofa ?”
“Ừ, chứ còn gì nữa?”
“...”
Người đàn ông ngoan ngoãn ôm gối và chăn phòng khách, ở đó trăn trở cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt một chút.
Lúc , Tuyết Nhi quần áo chuẩn học , cô đang xuống lầu thì thấy Lục Ngạn ở sofa, bởi vì chân quá dài nên gác hẳn lên tay vịn mới .
Cô buồn tới gần, thấy vẫn đang ngủ thì đưa tay chọc chọc n.g.ự.c :
“Biệt thự nhiều phòng như thế chú ngủ, bảo ngủ bên ngoài, chú ngủ sofa chứ.”
Đêm qua trời khá lạnh, may mà trong biệt thự lắp nhiều máy sưởi.
Ngón tay nhỏ của Tuyết Nhi di chuyển từ n.g.ự.c lên đến yết hầu Lục Ngạn, dừng ở môi .
Lúc ngủ, Lục Ngạn đặc biệt trai. Anh nhắm mắt , khuôn mặt phần ôn hòa hơn, còn nét sắc lạnh nghiêm túc như bình thường, Tuyết Nhi một hồi kìm , lén lút hôn một cái.
Ngay đó, gáy đàn ông giữ chặt.
Lục Ngạn hôn cô tới mức hai chân cô mềm nhũn tựa lòng , cô thở hổn hển :
“Chú tỉnh từ lúc nào ?”
“ dậy từ nửa tiếng , mới xuống thì cún con c.ắ.n trộm.”
Rất lâu về , chú Ngạn cũng bảo cô giống cún, bởi vì cô từng c.ắ.n chú … Tuyết Nhi như nhớ về thời gian mới yêu, cô bật , nhổm lên c.ắ.n môi một cái:
“Cắn trộm thì ? Ai bảo chú trai như thế! Sau ngủ sofa nữa nhé, ngủ ở đây đau lưng ? Nhìn xem cái chân dài của chú .”
Lục Ngạn duỗi duỗi chân, :
“Quả thật khó chịu.”
Lục Ngạn vòng tay qua eo cô, chủ động nhận :
“Sau để phụ nữ khác đến gần nữa, sẽ cẩn thận hơn, em đừng giận ?”
“Em vốn hết giận từ đêm qua . Hơn nữa em bảo chú ngủ sofa!”
“...”
Chu Trạch An, thằng bạn đểu !
Tuyết Nhi đồng hồ :
“Em học , hôm nay việc, chú nghỉ ngơi nhiều chút nhé.”
“ đưa em .”
Anh lập tức bật dậy, nhưng bé con đè trở về:
“Không cần, em với Chương Nhiên hẹn mua chút đồ khi lên trường.“
“Được .”
Lục Ngạn miễn cưỡng gật đầu, chờ cho bé con rời khỏi nhà, cầm điện thoại lên bấm của Chu Trạch An cáo trạng.
Chu Trạch An chép miệng như từng trải mà dạy dỗ:
“Cậu hiểu , bởi vì ngủ sofa nên con bé mới mau hết giận đó. Con gái một là hai, hai là một mà. Tin , kết hôn còn ngủ sofa dài dài.”
“À?” Lục Ngạn bán tín bán nghi.
“Ngủ sofa là tuyệt chiêu khổ nhục kế của cánh đàn ông, Lục Ngạn, nhớ kỹ câu .”
“...”
Vậy, để đề phòng trong lúc chung sống vợ đuổi sofa, lẽ nên một bộ khác dài hơn, thích hợp cho sử dụng “khổ nhục kế”?
Nói chuyện với Chu Trạch An xong, Lục Ngạn đổi sang gọi cho Bạch Tri Thanh.
Cũng khá lâu hai trò chuyện, Bạch Tri Thanh kinh ngạc hỏi:
“Tìm việc gì?”
“Cậu theo đuổi trong lòng đến ?”
“Muốn c.h.ế.t ?” Giọng Bạch Tri Thanh hạ thấp vài phần.
Lục Ngạn hỏi sâu về chuyện của Bạch Tri Thanh và Chương Nhiên nên hồn nhiên :
“Giữ Chương Nhiên cho chắc , ngày nào cũng dính lấy Tuyết Nhi cảm thấy sắp cho rìa đấy.”
Im lặng hồi lâu, bên truyền tới tiếng thở dài của Bạch Tri Thanh:
“Giữ thì giữ.”
“Không ?”
“Ừ.”
Đường đường là tay chơi nổi danh khắp Nam Thành, lịch sử tình trường dài đến mức thể biên thành sách, cuối cùng thất bại một cô gái nhỏ. Bạch Tri Thanh cảm thấy kiếp chắc mắc nợ Chương Nhiên nên mới t.h.ả.m như .
“Lục Ngạn, cuối cùng cũng hiểu tại chọn Tuyết Nhi.”
“Ồ? Hiểu ? Vì thế?” Lục Ngạn thử dò hỏi.
“Bởi vì yêu.”
Bên Bạch Tri Thanh bỗng nhiên nghiêm túc :
“ thật sự vướng lưới tình của Chương Nhiên .”
Ban đầu chỉ cảm thấy cô bé thật sự xinh hợp gu của , kết quả càng lún càng sâu. may mắn như Lục Ngạn, tính cách Chương Nhiên cứng rắn. Hơn nữa … ăn chơi quá độ, bây giờ bạn gái cũ ở khắp nơi, Chương Nhiên còn chê bẩn thèm.
Bạch Tri Thanh bực bội vô cùng:
“Tại ngăn ?”
“Hửm?”
“Cậu và Tưởng Xuyên là bạn mà thấy sa đọa cũng mặc kệ, giờ mới khổ thế …”
“Câm !” Lục Ngạn hừ lạnh: “Lúc bọn nhắc nhở kiềm chế, gì quên ?”
“...”
“Cậu cô gái nào mà tán tỉnh , một tháng là quá đủ, bây giờ thì ? Hơn một năm đấy.”
Phải, Bạch Tri Thanh tấn công dồn dập suốt thời gian dài.
Hắn thậm chí moi hết tim gan để đối xử với Chương Nhiên nhất thể, nhưng đổi một chữ thật sự lạnh lùng…
"Bẩn!"
Cô chê bẩn.