Đình viện thâm thâm - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-09 15:12:09
Lượt xem: 537
Gió đầu hạ tự dưng lạnh lẽo, khiến cả người ta lạnh lẽo.
Triều ta lấy hiếu làm đầu, phụng dưỡng trưởng bối không thể cãi lại.
Thái độ của bà nội cứng rắn như thế, hôn sự sợ là khó có thể cứu vãn, chỉ thương mẹ vì ta mà bị khó xử và chịu tủi nhục.
Ta cố gắng ngăn chặn nỗi buồn và chua xót trong lòng, bước nhanh vào cửa.
“Thỉnh an bà nội và mẹ”
Thấy ta xông vào, bà nội mặt lộ vẻ không vui, hiển nhiên biết ta đã ở bên ngoài đợi một lát.
“Không biết mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào mà lại không biết xấu hổ nghe lén hôn sự của mình!”
Nếu ta vẫn là ta của năm đó, e là đã vì lời răn dạy này mà xấu hổ vô cùng.
Ta từng rất kính sợ bà nội, quy củ và mệnh lệnh của bà, ta đều nhất nhất làm theo.
Những năm tháng chịu oan ức, nhục nhã và tra tấn, đã làm ta mất đi nỗi sợ hãi đối với bà nội.
Hiện tại xem ra, bà nội cũng chỉ là người bị phú quý vinh hoa che mắt mà thôi, sao với lão phu nhân các phủ và trên phố khác không có gì khác biệt.
Mẹ ta lộ vẻ khó xử, muốn mở miệng bảo vệ ta.
Ta đi trước bà một bước, đáp lời bà nội.
“Bà nội nói lời này, thật đúng là hiểu lầm con rồi. Con nghe các tiểu nha đầu nói, bà nội và mẹ đang nói chuyện, muốn tới thỉnh an, còn đặc biệt mang hương lê cao cho bà nội nếm thử.”
Nói xong lấy khăn lau khóe mắt, cọ ra một vệt đỏ.
Bà nội thấy trên tay Thanh Mai quả thật đang cầm đồ, sắc mặt hòa hoãn vài phần.
“Thôi, là do ta hồ đồ, lại hiểu lầm cháu gái tốt. Lần sau phải tuân thủ quy củ, chờ tiểu nha đầu thông báo mới được vào.”
Ta gật đầu đồng ý.
Bà nội vẫy tay, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh.
“Hôm nay con đã mười lăm tuổi, cũng đến lúc kết hôn rồi. Bà nội cho con xem hộ gia đình tốt, có danh tiếng ở kinh thành, con có vui không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dinh-vien-tham-tham/4.html.]
“Bà nội thu xếp cho con là phúc khí của con, cháu gái tất nhiên là vui rồi.” Ta cúi đầu, trên gò má đỏ bừng: “Cháu gái nhà ai lại cả gan hỏi bà nội như vậy chứ?”
Ta biểu hiện ngoan ngoãn, làm bà nội rất hài lòng.
“Là đại công tử Võ An Hầu phủ, là người quyết đoán có tài, bản tính phong lưu phóng khoáng, xứng nhất với đại nha đầu của Vân nha chúng ta.” Bà nội khen ngợi người nọ với ta.
Ta chế giễu giật giật khóe miệng.
Bà nội từ trước đến nay như thế, nếu muốn người ta đi làm cái gì, tất sẽ khen rất tốt, mặc kệ sau này người ta gặp họa tới đâu.
Thật sự không cam lòng lại tiến vào nơi khiến người ta vô cùng chán ghét kia, ta quyết tâm thử lại lần nữa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta nghi hoặc nói: “Con nghe nói, Hứa đại công tử mệnh khắc thê, đã khắc c..hết hai vị hôn thê rồi, nên đến lúc này mới chưa cưới.”
Chuyện này, là sau khi ta gả vào Hầu phủ mới biết được, bà nội cố ý giấu ta.
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, mặt bà nội đột nhiên lạnh như băng, quát lớn: “Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó! Tiểu thư nhà quan đang yên đang lành lại đi tin lời đồn này. Những nữ tử kia mệnh bạc phúc mỏng, lại đổ lỗi cho Hứa đại công tử, thật sự là càn rỡ.”
Ta rũ mắt xuống, lấy lý do khắc thê cũng không đủ để khiến cho bà nội đồng tình, ta chính là không thể thoát được Võ An Hầu.
“Hôn sự của đại nha đầu ngươi đã định như vậy, ta đã đồng ý với Hầu phu nhân, tuyệt đối không có chuyện đổi ý. Chờ cha ngươi trở về, chúng ta sẽ bàn bạc chuyện gả cưới.”
Bà nội giải quyết dứt khoát, không muốn phí lời.
Nha hoàn đỡ bà đứng dậy, bà tựa hồ lại nghĩ đến cái gì đó, lại lạnh lùng nói với mẹ: “Quản giáo con gái của ngươi cho tốt, để cho nó thành thật chờ gả, không nên nghe người ta nói bậy bạ.”
3
“Đó là đại phu Hồi Xuân Đường, y thuật không tệ, chuyên điều trị thân thể Triệu di nương.”
“Đúng là mẹ quá tốt, còn đặc biệt mời đại phu cho nàng.” Ta nói theo ý mẹ, không vạch trần chuyện bà đang che dấu.
Làm đương gia chủ mẫu, mẹ phải quan tâm rất nhiều chuyện, không thể ở cùng ta quá lâu.
Sau khi ta và mẹ chia tay, ta lập tức bảo Thanh Tước đi hỏi thăm lai lịch vị đại phu kia.
“Cô nương, người đoán cũng đúng, dưới mắt phải Khương đại phu thật sự có hai nốt ruồi nước mắt.” Thanh Tước đối với lý do ta thuận miệng bịa đặt cực kỳ ngạc nhiên.
“Muội đã hỏi qua ma ma ở nội viện, nghe nói vị Khương đại phu này cứ nửa tháng lại tới một lần, đã gần một năm nay.” Nàng tiếp tục nói.
Ta không khỏi nhíu mày.
Kiếp trước lần cuối cùng ta gặp Triệu di nương, nàng đang bị nhốt trong lồng heo.
Thân thể đầy vết thương, khuôn mặt trắng bệch xám xịt, đôi mắt lại lộ ra ánh sáng không hối hận.
Sau đó nàng bị ném vào trong giếng.
Khương đại phu cũng ở đây, bị trói tay lại, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu bị hành hạ đến c..hết.
Cơn đau khiến hắn phát điên, thoát khỏi xiềng xích, hắn rút từ đâu đó ra một con d.a.o găm, vung nó vào đám đông.
“Ta và nàng thật lòng yêu nhau, các ngươi không muốn thành toàn thì thôi, vì sao còn muốn tính mạng của nàng! Chính các ngươi đã làm tất cả những chuyện xấu, lại không cho phép người thật lòng yêu nhau ở bên nhau, các ngươi, các ngươi sẽ không được c..hết tử tế!”
Hắn muốn báo thù cho ý trung nhân, lại không biết nên hướng tới ai.