Đình viện thâm thâm - 34
Cập nhật lúc: 2024-07-18 10:37:27
Lượt xem: 141
“Đúng vậy, còn để ở trong viện.” Ta đáp.
“Chậc chậc chậc, thật không biết bà ta nghĩ như thế nào.” Nàng lắc đầu tỏ vẻ khiếp sợ: “Sao ngươi không đuổi thiếp thất kia ra ngoài?”
“Lười đuổi, dù sao cũng có thể thay ta ứng phó.” Ta mơ hồ nói.
Chúc Thế Anh sâu xa liếc ta một cái, nhìn ta không hiểu ra sao.
Vừa tới chính viện, liền thấy một người đàn ông đứng ở cạnh cửa, giống như một cột đá.
Không biết vì sao, ta nghĩ tới Hòn Vọng Thê.
Chúc Thế Anh hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, trên mặt mang chút không kiên nhẫn nói: “Chàng đi ra làm cái gì?”
Ánh mắt của nàng mang theo vài phần ngọt ngào.
Người này hẳn là Lý tướng quân.
“Ta ra ngoài đi dạo một chút, trong phòng rất ngột ngạt.” Lý tướng quân nói, trên mặt tuy cứng ngắc lạnh lẽo, ánh mắt cũng không rời khỏi Chúc Thế Anh.
Ta đứng ở một bên, hơi ngại.
Lý tướng quân gật đầu ý bảo, sau đó rời đi vài bước ở phía sau chúng ta.
Ta từng nghe qua một ít lời đồn đãi của Lý tướng quân, ấn tượng sâu sắc nhất là hắn có một lần từ trên chiến trường mang về một nữ tử.
22
Cô nương kia tuyên bố muốn lấy thân báo đáp Lý tướng quân.
Mẹ của Lý tướng quân hiểu rõ suy nghĩ của cô nương này, vỗ tay một cái đem nàng đặt ở trong phòng hạ nhân, không để Lý tướng quân nhìn thấy mặt mũi.
Chúc Thế Anh không xen vào chuyện này, thu dọn đồ đạc về nhà.
Mẹ Lý tướng quân cầm roi đuổi Lý tướng quân chạy ba con phố, đánh cho Lý tướng quân gào khóc thảm thiết, liên tục giải thích nữ tử kia nói hươu nói vượn.
Sau đó bà áp giải Lý tướng quân mặt mũi bầm dập đến Chúc gia, mời Chúc Thế Anh trở về.
Nhìn tình hình của Lý tướng quân, có thể biết cô nương kia quả thật đã nói dối.
Chúc Thế Anh liếc mắt nói: “Đừng để ý hắn, chúng ta tới viện bên cạnh trước, có thứ tốt cho ngươi xem.”
“Cái gì vậy?” Ta nghi hoặc nhìn nàng.
Ai ngờ nàng thần thần bí bí cười nói: “Đừng nóng vội, lát nữa sẽ tới.”
Ta đành phải đi theo nàng chờ ở trong viện.
Không khí mùa đông mang theo khí lạnh, từ lòng bàn chân thấm vào ngực.
Ta bất giác hắt hơi.
“Tiểu tử c..hết tiệt này, sao lại như hòn đá thối, không sợ bị đông lạnh thế.” Chúc Thế Anh thấp giọng mắng.
Ta còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỗ rẽ xuất hiện một bóng người, tuấn tú đến mức khiến người ta không dời mắt được. Giống như khổng tước xòe đuôi, hoa lệ đường hoàng.
Trái tim ta đập thình thịch, chi phối hành động của bản thân. Ta muốn rời đi, lại không bước được.
Lý Trạm đi thẳng về phía ta, ánh mắt mang theo sự trong sáng và hân hoan của chàng thiếu niên trẻ tuổi.
Chẳng biết Chúc Thế Anh rời đi lúc nào, toàn bộ trong viện vắng vẻ đến chỉ còn lại có ta và chàng.
“Nàng...”
“Ngài...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dinh-vien-tham-tham/34.html.]
Ta mở miệng cùng lúc với chàng.
“Ta...”
“Ta...”
Hai người bình tĩnh lại.
Muốn nói rất nhiều, nhưng lại không thể nói.
Ta không dám ngẩng đầu nhìn chàng, mắt liếc nhìn quanh viện viện.
Chàng mở miệng phá vỡ trầm mặc: “Ta tưởng nàng sẽ không đến.”
Giọng nói hơi run rẩy, như lá thông trong gió nhẹ.
“Vương gia sắp vì đất nước mà xuất chinh, xét về công hay tư, ta cũng đều phải tới tiễn Vương gia.”
“Nàng không cần câu nệ như vậy, gọi ta là Lý Trạm là được.”
Tên của Hoàng thân quốc thích, sao có thể gọi thẳng.
Ta không phản bác, chỉ chậm rãi đi lại dọc theo tiểu viện.
Chàng đi theo bên cạnh ta, bước chân cũng chậm rãi như vậy.
Thiếu niên trên người mang theo mùi hương tươi mát lãng tử, như có mùi trầm hương, y phục có lẽ là đã xông qua.
Hình ảnh như thế này, ta ảo tưởng qua rất nhiều lần, không nghĩ tới ở đời này thực hiện được. Chân trái cùng bước, chân phải cùng bước, dường như cuộc sống của chúng ta cũng có thể đồng hành theo tiết tấu như vậy.
Hai người im lặng không nói gì, bất tri bất giác đi một vòng quanh tiểu viện.
“Bên ngoài rất lạnh, nàng vào trong phòng cho ấm.” Chàng ngăn ở trước mặt ta, lại nói: “Trong phòng có nha hoàn hầu hạ, thiếu cái gì sai bọn họ đi lấy là được.”
Ta gật gật đầu, đi vào trong phòng tiểu viện.
Trong phòng không có lồng xông khói nhưng lại rất ấm áp, có lẽ là bố trí địa long.
Nhưng chàng không vào nhà, sai người cầm ghế ngồi dưới hành lang.
Trái tim ta ấm áp mà mềm mại.
Nếu như chàng cùng ta ở trong phòng, sẽ dễ dàng truyền lời đồn nhảm nhí.
Chàng vừa nghĩ đến cảm nhận của ta, lại chiếu cố mặt mũi của ta.
Ta sai người lấy chăn dày đắp lại cho chàng, lại đưa trà nóng cho chàng.
Suy nghĩ một chút, lại sai người mở cửa trước, mang bàn trà nhỏ để xuống cạnh cửa. Không thể cùng ở một phòng, cũng có thể cùng ngắm một cảnh.
“Ngài... Nhớ mặc áo giáp bảo vệ tim, cố gắng đừng để mình bị thương.”
“Nàng đã nói như vậy, ta đây khẳng định ghi tạc trong lòng.”
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của chàng, nhưng cũng hình dung ra khuôn mặt vui mừng của chàng.
Ta liền nhớ lại ký ức kiếp trước, dặn dò Lý Trạm vài câu, chàng đều nhất nhất đồng ý.
“Nghe nói, mấy ngày nữa là sinh nhật nàng?” Chàng đột nhiên nói.
Mấy ngày nữa? Cũng không đúng, còn hơn nửa tháng nữa.
Ta cũng không vạch trần, chỉ nghe chàng tiếp tục nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Vài ngày trước ta có một con ngựa trắng nhỏ, nhìn rất hợp với nàng. Nếu nàng không chê, ta sẽ tặng nàng làm quà sinh nhật.” Chàng tiếp tục nói.