Đình viện thâm thâm - 27
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:06:06
Lượt xem: 260
17
“Cái gì cơ?” Ta cố tình hỏi.
Ta biết bà ta muốn ta bổ sung tiền vào, để lấy lòng Đại phu nhân, bà ta cũng có thể kiếm được chút lộc.
Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy, vốn là đồ của ta, bảo lấy ra, nằm mơ.
“Không... Không có gì.” Chu ma ma xấu hổ cười cười.
Một lát sau, bà ta lại nói bóng nói gió: “Lão phu nhân thường nói với lão nô, phu nhân là một người hiếu thuận, gả đến Hầu phủ, chắc chắn lúc nào cũng nhớ tới Giang gia, giúp đỡ cha và em trai.”
“Ta còn chưa đủ giúp đỡ sao? Gả vào Hầu phủ, ngay cả của hồi môn cũng bồi thường.” Ta châm chọc liếc nhìn bà ta một cái: “Con gái nhà ai, ngay cả của hồi môn cũng đưa cho nhà chồng.”
Chu ma ma nhất thời không dám nhiều lời.
Ta lại nói: “Chu ma ma, bà là người của lão phu nhân, bây giờ đến Hầu phủ hầu hạ ta, cũng nên nghĩ cho ta mới đúng. Bà khác với những người khác trong phủ, tận tâm tận lực hầu hạ nhà chúng ta nhiều năm như vậy, vì sự vất vả này, bà cũng nên có một nơi tốt để về.”
Chu ma ma hầu hạ bà nội ta nhiều năm, hai người đáng lý phải có tình nghĩa chủ tớ sâu sắc. Nhưng bà nội ta luôn cảm thấy hạ nhân là hạ nhân, không dùng được thì bán cho xong việc, bởi vậy cũng không cố ý thu nạp lòng người. Nhưng bà nội đã quên, hạ nhân cũng là người. Đi theo chủ tử cay nghiệt ít ơn nghĩa, trong lòng không nỡ, tự nhiên sẽ toát ra chút ý nghĩ khác.
Quả nhiên, dưới sự uy h.i.ế.p và dụ dỗ của ta, Chu ma ma chỉ do dự một lát, liền vui vẻ ra mặt cảm ơn: “Đa tạ phu nhân.”
Người lớn tuổi, lĩnh ngộ rất nhanh.
“Chỗ bà nội...” Ta nhướng mày nhìn về phía bà ta.
“Phu nhân yên tâm, lão nô biết phải nói thế nào.” Chu ma ma lập tức đồng ý.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Có lúc ta không hiểu, bà nội đã lớn tuổi, vì sao không an hưởng tuổi già, vui vẻ hưởng thụ hiếu kính của con cháu. Nhất định phải tự mình quấy rối khiến mọi người không được an bình.
Hiện tại, lão phu nhân trong nhà và Đại phu nhân Hầu phủ sinh lục đục, hẳn là có thể an phận một đoạn thời gian.
Dù sao, lời bà nội ta nói cũng không có tác dụng nữa.
Điều khiến ta kinh ngạc chính là, Đại phu nhân thế mà thật sự muốn dẫn ta đi chúc thọ Quốc Công.
Kiếp trước ta đưa của hồi môn, lại ân cần hầu hạ, bà ta mới miễn cưỡng mang ta ra cửa.
“Phu nhân, bộ hồng bảo thạch này thế nào? Quý phái lại đại khí, tôn lên thân phận con dâu Hầu phủ.” Thanh Tước cầm trâm khoa tay múa chân trên đầu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dinh-vien-tham-tham/27.html.]
“Hôm nay là mừng thọ mẹ Quốc Công, cũng không phải mừng thọ của ta, ăn mặc như vậy làm gì?”
Thanh Tước bĩu môi, khom lưng thở dài: “Nô tỳ ngốc, không biết chọn thế nào, kính xin phu nhân chỉ giáo.”
“Thanh Tước, đừng làm loạn, nhỡ trễ giờ.” Thanh Mai nhìn không nổi: “Phu nhân, đeo một đôi trâm cài thì sao? Phía trước đặt búi tóc, phối hợp với khuyên tai Nam Châu của Nhị phu nhân tặng, dịu dàng hào phóng lại không chiếm sự chú ý của người ta.”
“Ánh mắt của ngươi từ trước đến nay rất tốt.” Ta cười nói.
Thanh Tước bĩu môi, xoay người đi lấy một bộ trang phục thanh nhã.
Đợi trang điểm xong, ta liền đi đến chỗ Đại phu nhân, chờ bà ta cùng ra cửa.
Đại phu nhân còn ở trong phòng ngủ, bọn nha hoàn vội vàng chải đầu trang điểm cho bà ta.
Lý ma ma ra ngoài đón ta, vết bỏng trên mặt bà ta để lại vết đỏ đáng sợ. Bà ta quỷ quái liếc ta một cái, sau đó dẫn ta vào.
“Ngươi hôm nay ăn mặc...” Đại phu nhân quay đầu nhìn ta, lời còn chưa nói xong, liền nuốt xuống.
Trong lòng ta cười khẩy, lúc trước tuổi còn nhỏ, bị bà ta chỉnh đắn rất nhiều lần.
Khi đó ta gả vào Hầu phủ không lâu, không hiểu rõ lắm cách ăn mặc của quý phu nhân, không phải quá mức diễm lệ thì là quá mức mộc mạc.
Đại phu nhân lúc này luôn ở trước mặt mọi người mở miệng châm chọc, ngoài sáng trong tối dè bĩu xuất thân của ta, ghét bỏ ta không có giáo dưỡng.
Thái độ của chủ mẫu như vậy cho nên bọn nha hoàn cũng ở một bên che miệng mà cười, trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
Ta đành phải chịu đựng trong nước mắt, hạ giọng khẩn cầu Đại phu nhân nhắc nhở, mất mặt trong Hầu phủ là một chuyện, mất mặt trong kinh thành lại là một chuyện.
Đại phu nhân thích người khác cầu xin bà ta, thấy dáng vẻ hèn mọn của ta, bà ta luôn sảng khoái đắc ý, sau đó dùng giọng nói ngạo mạn nói cho ta biết cách ăn mặc như thế nào.
Nhưng điều này cũng có khúc chiết khó chịu, bà ta đã ở tuổi trung niên, cho nên theo dáng vẻ của mình mà chỉ dẫn khiến ta trở thành phu nhân tiểu thư trẻ tuổi bị nhạo báng, tự nhiên sẽ không có tỷ muội bằng hữu.
Hai đầu chịu tủi nhục, lại không biết nên nói với người nào.
Hôm nay, ta có kinh nghiệm mười mấy năm làm chủ mẫu đời trước, chuyện ăn mặc của quý phu nhân đương nhiên không thành vấn đề.
Đại phu nhân đánh giá ta một lượt, không mặn không nhạt mở miệng nói: “Hôm nay ăn mặc coi như hợp quy tắc, không làm mất mặt Hầu phủ.”
“Đại phu nhân hài lòng là tốt rồi, lúc tới con còn sợ phạm sai lầm.” Ta dịu dàng đáp.
Không trêu chọc ta, bà ta lười trả lời, xoay người để tiểu nha hoàn tiếp tục trang điểm.