Đình viện thâm thâm - 19
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:03:18
Lượt xem: 233
Quả nhiên, ánh mắt hắn sâu thẳm, cười nói: “Cũng tốt, ta chỉ lo lắng cho nàng, nên mới muốn mời ngự y.”
[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]
“Đa tạ đại gia quan tâm.”
Ta như thường lệ cùng hắn nói mấy câu, nhìn thời gian không còn nhiều lắm liền nói: “Đêm đã khuya, đại gia đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải thỉnh an các trưởng bối.”
“Vậy còn nàng?”
“Tóc còn chưa khô, ngủ đau đầu, ngài không cần lo cho thiếp.”
Ta không thể ngủ khi nhìn thấy hắn.
“Được.” Hắn chìm vào giấc ngủ.
Đợi Hứa Thế Bình ngủ say, ta mới ôm chăn khác lăn vào tận cùng bên trong mà ngủ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trải qua một ngày mệt nhọc, ta rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mai và Thanh Tước hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.
“Phu nhân, bữa tiệc hôm qua đã xảy ra một chuyện thú vị.”
Thanh Tước thích nói chút chuyện vui giải sầu, ta ngày thường cũng theo nàng đi.
“Chuyện gì?” Ta phối hợp hỏi.
“Nam Ninh Vương đích thân tới nhà uống rượu mừng. Còn tặng vài món đồ chơi mới lạ, đồng hồ Tây Dương, gương thủy tinh, một đôi đèn lưu ly cung đình, nói là cho đại gia và người thưởng thức.”
“Ngươi nói cái gì?” Ta hoảng hốt trong nháy mắt, giống như cái gì cũng không nghe thấy.
Thanh Tước cho rằng ta không nghe rõ, hưng phấn giải thích: “Chính là vị em trai mà bệ hạ yêu thích nhất, Nam Ninh Vương, ngày hôm qua uống say đi ngang qua Hầu phủ, thấy quý phủ chúng ta làm hỉ sự, nên hưng phấn sai người đem đồ vật quý hiếm trong cung đưa tới. Nghe nói, cả cung cũng chỉ có hai ba món. Theo nô tỳ, ngài ấy đúng là một nhân tài hoang dã ngang ngược.”
Thanh Tước kích động nói không ngừng, cũng không ngừng khoa tay múa chân lên đầu ta.
Trong lòng ta tràn đầy vui buồn khó hiểu.
Vui chính là, trên đời này có nam tử thật lòng bảo vệ ta, có lẽ không phải vĩnh viễn, giờ khắc này thật lòng cũng đủ rồi.
Buồn chính là, ta và hắn, có vực thẳm khó có thể vượt qua.
Hắn có tâm tình gì đến Hầu phủ chúc mừng tân hôn đây?
Ta lại nghĩ, thảo nào thái độ tối hôm qua của Hứa Thế Bình khác hẳn kiếp trước, thì ra là bởi vì nguyên nhân ở chỗ Nam Ninh Vương.
Thiên hoàng quý tộc đích thân tới hôn lễ của thần tử, là vẻ vang của thần tử. Huống chi, còn tặng đại lễ như vậy.
Tất cả đều là biểu hiện Hoàng thất coi trọng Võ An Hầu phủ.
“Bớt nói hai câu đi.” Thanh Mai thấy vẻ mặt ta không đúng, cắt đứt lời của Thanh Tước: “Không thấy hôm qua phu nhân mệt mỏi sao.”
“A, nô tỳ thật đáng c..hết, đã quên chuyện này.” Thanh Tước nhẹ nhàng đánh vào miệng mình vài cái.
Ta biết, Thanh Tước thật ra là đang chọc ta vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dinh-vien-tham-tham/19.html.]
“Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ sưng lên.” Ta khôi phục vẻ mặt ngày xưa cười nói.
Thấy ta nở nụ cười, Thanh Tước nhìn Thanh Mai le lưỡi.
“Đồ Nam Ninh Vương tặng để ở đâu rồi?” Ta mở miệng hỏi.
Thứ chàng gửi cho ta, không thể để cho người khác lấy đi.
“Nô tỳ đã hỏi thăm ma ma quý phủ, chiếc đồng hồ Tây Dương kia, nhận được giấu trong kho. Gương thủy tinh đặt trong phòng Đại phu nhân.”
Trước mắt ở Võ An Hầu phủ có Hầu gia và em trai hắn, người trong phủ gọi là Đại lão gia và Nhị lão gia.
Đại phu nhân là Hầu phu nhân, tự nhiên là đương gia nữ chủ.
“Cặp đèn cung đình lưu ly kia đã được đưa đến thư phòng của đại gia rồi.” Thanh Tước tiếp tục nói.
Ta cười khẩy một tiếng, mẹ chồng ta vẫn giống như trước, khó chịu khi ta có đồ tốt.
Sau này thời gian còn dài, hãy chờ xem.
“Phu nhân, kiểu tóc này thế nào?” Thanh Mai cầm một cái gương nhỏ, soi trước soi sau để ta nhìn.
“Quá nhiều trâm cài.”
Hai nha đầu này, hận không thể chồng chất đầy châu thúy lên đầu ta, sợ người khác không biết ta có tiền.
“Lần đầu tiên gặp mọi người ở Hầu phủ, đương nhiên phải long trọng một chút.” Thanh Tước bĩu môi.
Ta vươn tay từng tháo từng cái trang sức: “Có lẽ không chỉ bái kiến mọi người, còn phải cùng Đại phu nhân Hầu phủ cũng chính là mẹ chồng tốt của ta trò chuyện.”
Đối đầu với Đại phu nhân Hầu phủ, mới là trọng điểm hôm nay.
12
Trang điểm xong, Thanh Mai và Thanh Tước đỡ ta ra đại sảnh bái kiến mọi người ở Hứa gia.
Vừa vượt qua ngưỡng cửa, một bóng dáng xuất hiện trước mặt.
“Sao không đi cùng ta? Nàng lẻ loi như vậy, không sợ người khác dèm pha sao?”
Thì ra là Hứa Thế Bình.
Kiếp trước sao không thấy ngươi săn sóc đi cùng ta như vậy chứ?
Lúc đó không biết hắn trốn ở nơi nào vui chơi, để cho ta ngày đầu tiên ngay tại nhà chồng bị mất mặt, hạ nhân cũng coi thường.
Ta yên lặng liếc mắt, ngữ khí dịu dàng: “Thiếp nghĩ đại gia có lẽ đang bận, sợ quấy rầy ngài.”
“Cho dù công việc bận rộn thế nào, cũng không thể lạnh nhạt với tân nương tử.” Hắn cười dịu dàng đi song song với ta.
Hừ, quà mừng của Nam Ninh Vương khiến hắn vểnh đuôi chó, thật sự là một người đàn ông không có cốt khí.
“Đa tạ đại gia săn sóc.” Ta cười đáp.
Theo bước chân đi về phía trước, ống tay áo của người đàn ông ở bên đung đưa sột soạt, khiến ta càng thêm phiền não.