Ta ngẩng phắt đầu, trong mắt chứa đựng sự bối rối đủ, ngón tay siết chặt vạt váy:
“Phụ … nữ nhi từng nghĩ đến chuyện đó. Huống chi, Trấn Quốc Công phủ cầu hôn là vì đích nữ mà…”
“Bây giờ tình thế bắt buộc!”
Phụ cắt lời, giọng nghiêm khắc cho cãi .
“Tỷ tỷ con gây nên chuyện nhơ nhuốc như thế, Trấn Quốc Công phủ chắc còn chịu nhận. con thì khác, những ngày ánh mắt họ con rõ ràng là ý. Chỉ cần con gật đầu, vi phụ tự cách thu xếp.”
Đích mẫu bên cạnh cũng hồn, nắm tay , giọng nghẹn ngào:
“Ánh Nhi, ủy khuất cho con . đây là vì cả phủ, vì tương lai của con nữa…”
Giọng bà run rẩy, mang theo van xin.
Ta cúi mắt, hàng mi dài che cảm xúc đáy, giọng nhẹ như một tiếng thở dài:
“Con hiểu . Phụ , mẫu vì Tô gia khổ tâm quá nhiều, nữ nhi nên san sẻ. Chỉ sợ… e ô danh cửa phủ Trấn Quốc Công.”
“Con hiểu chuyện là .”
Phụ thở , nét giận mặt cũng dịu đôi chút.
“Việc để vi phụ đích sang . Nếu Trấn Quốc Công phủ còn mối hôn sự , ắt sẽ từ chối.”
Tô mụ mụ vội bước lên, chỉnh mái tóc cho :
“Nhị tiểu thư thông tuệ dịu dàng, phủ Trấn Quốc Công cầu còn chẳng .”
Ta ngẩng đầu, nở một nụ ngoan ngoãn, nhưng trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Nhìn phụ xoay dặn quản gia chuẩn bái , đích mẫu thì vội bảo Tô mụ mụ lấy canh của , lòng khẽ dâng lên ý nhàn nhạt.
Đích tỷ , vinh hoa mà tỷ khát khao trốn khỏi, cuối cùng vẫn rơi tay thôi.
Chỉ là vị ngọt , e rằng còn ngọt hơn tỷ tưởng nhiều.
Thế tử phủ Trấn Quốc Công, đó là mối hôn nhân mà bao quý nữ trong kinh thành đều dõi theo.
Đời , hôn sự tan thành mây khói; đời , gọn trong lòng bàn tay .
“Mẫu hãy giữ gìn sức khỏe.”
Ta khẽ vỗ mu bàn tay bà, giọng mềm mại:
“Tỷ tỷ sẽ ngày nghĩ thông suốt, chỉ là giờ đây… đừng để ngoài thấy trò của nhà .”
Đích mẫu , đôi mắt nhòe lệ, cuối cùng khẽ gật đầu.
Ba ngày , cả kinh thành đều lan truyền tin đồn đích trưởng nữ phủ Quốc Công tư tình mà bỏ trốn.
Ta vốn lấy lạ, rõ ràng hề tung tin về chuyện đích tỷ bỏ trốn, khắp nơi đều ?
Đi dò mới , chính gã thư sinh đó tung tin .
Thái Nguyệt giọng đầy mỉa mai:
“Gã thư sinh sai mấy tên ăn mày rêu rao, rằng đại tiểu thư bỏ trốn cùng , còn bảo… còn bảo đại tiểu thư chẳng còn trong sạch, Tô gia dung nổi nên mới ép nàng bỏ .”
Thái Nguyệt c.ắ.n môi, khẽ rít qua kẽ răng:
“Giờ thì cả kinh thành đều nhạo nhà .”
Ta ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh như băng đóng:
“Hắn tưởng hắt bùn lên đích tỷ là thể rửa sạch chính ? Hay nghĩ, nếu ầm lên thì Tô gia sẽ bịt mũi mà nhận rể?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/14.html.]
Đang , Tô mụ mụ vén rèm bước , sắc mặt mang theo vẻ khẩn trương:
“Nhị tiểu thư, lão gia nhốt trong thư phòng cả ngày, cơm trưa cũng động, phu nhân bảo qua khuyên một tiếng.”
Ta chỉnh tay áo, môi khẽ cong lên:
“Ta .”
Đến thư phòng, quả nhiên tiếng đồ đạc lục tung, xen lẫn tiếng quát nén giận của phụ .
Ta khẽ gõ cửa, giọng ôn nhu:
“Phụ , con mang chút điểm tâm đến cho .”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Bên trong im lặng một lát, truyền giọng mỏi mệt:
“Vào .”
Nghiên mực bàn vỡ đôi, giấy tờ vung vãi khắp nơi.
Phụ ghế thái sư, tóc mai bạc thêm vài sợi.
Thấy , ông nặng nề nhắm mắt:
“Con cũng cả chứ?”
“Con chỉ vài lời đồn thôi.”
Ta đặt hộp điểm tâm lên bàn, mở , hương bánh phảng phất lan tỏa.
“Chẳng qua chỉ là mấy kẻ nhảy nhót càn, phụ hà tất động giận. Con thì nghĩ, vì bận lòng vì kẻ đáng, chi bằng về phía .”
Phụ ngẩng mắt , ánh phức tạp:
“Con thử xem.”
Ta cầm một miếng bánh phù dung đưa qua:
“Lễ cập kê của con là tháng , mẫu bảo sẽ tổ chức thật lớn, còn mời cả phu nhân phủ Trấn Quốc Công. Khi đó, quyền quý trong kinh đều tụ về, phụ chỉ cần để họ thấy Tô gia vẫn còn một nữ nhi đáng tự hào, thì qua thời gian, tự khắc chẳng ai còn nhớ đến chuyện dơ bẩn nữa.”
Ngón tay phụ khẽ run, cuối cùng cũng nhận lấy miếng bánh nhưng ăn, chỉ lặng lẽ ngoài cửa sổ.
13
“Mẫu con… thật sự nghĩ như ?”
“Bà tỷ tỷ hồ đồ, thể để cả nhà cũng hồ đồ theo nó .”
Ta cúi mắt, giọng khẽ như một tiếng thở dài:
“Đến lễ cập kê, nếu thể phu nhân Trấn Quốc Công khen một câu, thì những việc … chẳng sẽ thuận theo lẽ tự nhiên ?”
Phụ im lặng thật lâu, dường như hạ quyết tâm:
“Tốt! Làm theo lời mẫu con ! Tô gia đến mức một nghiệt nữ và gã thư sinh nghèo hèn mà hủy hoại!”
Khi bước , thấy đích mẫu đang hành lang đợi, tay cầm chặt một chiếc khăn thêu.
Thấy , bà vội vàng đón tới:
“Thế nào ?”
Ta mỉm gật đầu:
“Phụ chịu ăn cơm . Mẫu yên tâm, thiệp mời lễ cập kê, chúng nhanh chóng gửi thôi.”