Những lời quả thật sai.
Từ khi trọng sinh, cứ cách vài ngày cho đưa canh bồi bổ đến Quốc Tử Giám, thường ngày còn chuẩn đầy đủ bút mực giấy nghiên, ngay cả lễ vật đáp lễ cho bạn đồng học của , cũng lo chu đáo.
Đệ tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu ai mới là thật lòng đối đãi .
Nay mỗi khi về phủ, đều thích quấn lấy trong viện, kể chuyện trong phủ, còn thiết với hơn cả với đích tỷ, đích tỷ từ đến nay lười để ý đến “nút hũ” , mỗi về, nàng chỉ rèm hỏi một câu kiếm cớ mất.
Phụ uống một ngụm , bỗng đổi giọng sang chuyện của đích tỷ:
“Nói đến Vân nhi, hôm nay trốn trong viện ?”
Nụ mặt đích mẫu nhạt đôi chút, tay chuỗi Phật châu cũng chậm :
“Chuyện …”
Thấy tình hình, lập tức tiếp lời, giọng thả mềm:
“Phụ , tỷ tỷ chỉ là nhất thời nghĩ thông thôi. Tỷ hiện giờ chỉ ở bên mẫu , vẫn đến lúc tính chuyện xuất giá.”
Lời nửa thật nửa giả, cũng để cho đích tỷ một bậc thang để bước xuống.
“Láo xược!”
Phụ đặt mạnh chén xuống bàn, men sứ va mặt bàn phát tiếng giòn vang:
“Có cô nương nhà ai chịu xuất giá? Phủ Trấn Quốc Công là nhà nào? Bao nhiêu cầu còn kết , thế mà nàng còn bày đặt kén chọn? Danh tiếng Quốc Công phủ, chẳng lẽ nàng hủy sạch?”
“Phụ bớt giận.”
Ta bước lên một bước, giọng mềm nhưng kiên định:
“Tỷ tỷ chỉ là nhất thời nghĩ quẩn. Nữ nhi lập tức đến khuyên, nhất định sẽ khiến tỷ thông suốt.”
Lồng n.g.ự.c phụ phập phồng một lát dần bình , cuối cùng thở dài:
“Thôi , chuyện bên chỗ Vân nhi, giao cho con.”
Ông , trong mắt thêm mấy phần nghiêm trọng:
“Đừng để thất vọng.”
“Nữ nhi xin ghi nhớ.”
Ta quỳ gối đáp, bàn tay buông bên khẽ siết chặt khăn tay.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xiên nghiêng chiếu , rơi những sợi bạc nơi thái dương phụ .
Ta , trong ván cờ xoay quanh hôn sự của đích tỷ , thắng thêm một nước.
Và cánh cửa bước vinh hoa của đích tỷ, đang chính nàng từng chút một đóng .
Ta tự cửa.
Tiếng của phụ theo gió truyền đến, về việc ở Quốc Tử Giám khen thưởng.
Thải Nguyệt ở phía khoác áo choàng lên vai :
“Tiểu thư, chuyện khéo lắm, nâng uy danh lão gia và nhị công tử, khiến phu nhân khó xử.”
Đầu ngón tay vuốt nhẹ tua rua nơi áo choàng, ánh mắt về phía viện của đích tỷ, nơi đó lặng im tiếng động.
“Đi chuẩn chút điểm tâm, đến thăm tỷ tỷ.”
Khi đẩy cửa bước viện của đích tỷ, quả nhiên thấy nàng đang dựa nghiêng giường, tóc tai rối loạn, đất đầy mảnh sứ vỡ.
Một tiểu nha đang cúi nhặt dọn, thấy liền hoảng hốt bật dậy:
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/10.html.]
“Nhị tiểu thư.”
Đích tỷ bỗng bật dậy, trừng mắt :
“Ngươi tới gì?”
“Tỷ tỷ.”
Ta hiệu cho tiểu nha lui xuống, tự tay rót một chén đưa sang:
“Phụ , nhị công tử phủ Trấn Quốc Công chỉ học vấn , mà cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng thuộc hàng nhất nhì kinh thành, mấy hôm săn b.ắ.n còn Thánh Thượng ban thưởng nữa.”
Nàng mặt sang một bên:
“Ngươi cũng , cho dù thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ! Ta mới gả!”
Ta đặt múi quýt bóc sẵn tay nàng, giọng đè thấp hết mức:
“Tỷ tỷ, phủ Trấn Quốc Công tỷ cũng rõ, là cửa cao khó với. Phụ cũng chẳng dám tùy tiện đắc tội. Nay bên đó gửi mời tới cho mẫu , mà chuyện tỷ và tên thư sinh , phụ còn . Nếu để , phụ tuyệt sẽ mềm lòng, khi trói tỷ , ép đưa lên kiệu hoa cũng nên.”
Nước mắt lập tức dâng lên trong mắt đích tỷ, nàng nắm lấy tay :
“Vậy ?”
Ta khẽ mỉm :
“Cho nên cần tỷ tỷ phối hợp. Lần dự yến tuyệt đối gây chuyện, cũng đừng để phụ . Bằng …”
Tay nàng khựng , trong mắt hiện lên do dự:
“Nhỡ phụ thật sự bắt gả qua đó thì ?”
“Chỉ là dự yến thôi, việc thành còn chắc. Nếu tỷ tỷ ầm lên để đều , mới thật sự hỏng chuyện.”
Ta ghé sát thêm một chút, giọng càng nhẹ:
“Nếu qua cửa , tỷ sẽ cùng nghĩ cách, khiến phụ đồng ý, để tỷ gả cho thư sinh .”
Ta vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.
Thấy nàng , trong mắt bớt vài phần cố chấp, nhiều hơn mấy phần bối rối như thiếu nữ mới lớn.
“Phụ sẽ đồng ý thật ư?”
“Tỷ tỷ, chuyện do , tất nhiên sẽ cách.”
Khi khép cửa , nụ mặt cũng dần tan.
Thải Nguyệt đợi hành lang, thấy bước liền vội hỏi:
“Thành ?”
Ta vui buồn trong giọng :
“Thành .”
Mắt Thải Nguyệt sáng lên:
“Đại tiểu thư chịu dự yến ?”
“Chịu .”
Ta , môi cong nhẹ:
“Nàng còn trông giúp khuyên phụ , để nàng theo tên thư sinh nghèo bỏ trốn cơ đấy.”
Gió trong hành lang cuốn theo lá rụng lạo xạo bậc thềm, về phía cánh cửa phòng đích tỷ đang đóng chặt, bên trong vẫn sáng đèn, hẳn nàng đang gương cân nhắc xem nên mặc bộ y phục nào.