Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-07 09:54:26
Lượt xem: 156
Chương 68:
Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt thương hại nhìn Hàn Thịnh Vĩ, chỉ thiếu chút nữa là xoa xoa đầu anh: “Tổ sư gia đúng là người cực kỳ chú ý hình tượng, anh biết vì sao chuyện đầu tiên em làm sau khi kiếm được tiền là tu sửa từ đường cho ngài ấy không?”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hàn Thịnh Vĩ, Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Bởi vì từ đường đó bị mưa dột, chỉ một chút mưa thôi mà em phải giơ ô bò lên trên cái thang để che ô cho Tổ sư gia. Nếu linh bài bị dính nước làm Tổ sư gia ướt quần áo thì ngài có thể làm em tối nằm mơ đi bắt quỷ cả tháng trời. Em nói cho anh biết, mùa hè mỗi năm được nghỉ ở nhà, việc đầu tiên khi dậy buổi sáng là dự đoán thời tiết, cả mùa hè em phải trèo thang hơn hai mươi lần. May mắn là lượng nước mưa ở quê ít, dù trời đổ mưa cũng chỉ một lúc là ngừng, nếu giống ở phương nam thì em phải làm cái ổ trên thang mất.”
Vừa nghe đến nằm mơ cũng phải bắt quỷ, lập tức Hàn Thịnh Vĩ run bần bật: “Nhu Nhu, khi nào ăn cơm xong em lại cho anh mấy lá bùa nhé, lúc tối ngủ anh dán lên trán. Nhỡ đâu ngày nào đó Tổ sư gia nhớ tới thần tượng của ngài còn chưa khắc xong , không vui một cái là ném anh vào trong ổ quỷ, anh còn có bùa mà phòng thân nha.”
Hàn Hướng Nhu hơi kinh ngạc nhìn anh: “Trước khi anh về quê chẳng phải cho anh năm lá bùa sao?”
Hàn Thịnh Vĩ gãi gãi mặt cười ngượng: “Ở quê toàn núi sâu rừng già khiến người ta sợ hãi, buổi tối lúc anh đi ngủ có dán lá bùa lên trán, cảm thấy như vậy khá là có cảm giác an toàn. Nhưng chất lượng lá bùa đó không tốt lắm, sau một thời gian bị anh l.i.ế.m rách hết rồi.”
Hàn Hướng Nhu im lặng một lát: “Thực ra anh để trong túi vẫn có hiệu quả như nhau.”
Hàn Thịnh Vĩ nhìn cô mang theo vẻ hơi nghi ngờ: “Anh nhớ rõ những bộ phim ma HÔng KÔng anh xem thời trung học đều dán lá bùa lên trán mà.”
Hàn Hướng Nhu nhìn anh với vẻ một lời khó nói hết: “Dán lá bùa trên đầu là cương thi.”
Biểu cảm của Hàn Thịnh Vĩ cực kỳ khó coi: “…… Vậy trước đây lúc em thấy anh dán lá bùa sao không nói cho anh?”
Hàn Hướng Nhu cười ha hả hai tiếng: “Tổ sư gia từng nói cần tôn trọng sở thích của người khác.”
Đi con mẹ nó tôn trọng sở thích cá nhân, ai có sở thích kiểu này nha!
Hàn Thịnh Vĩ buồn bực và cơm vào trong miệng, Hàn Hướng Nhu lấy bản phác họa lật ra xem. Bản phác họa có mấy chục bức vẽ, các góc độ nào của Tổ sư gia cần có đều có, có những bản vẽ này thì điêu khắc thần tượng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hàn Hướng Nhu lật bản vẽ đến tờ cuối cùng rồi hỏi: “Tổ sư gia còn có yêu cầu gì với thần tượng nữa không anh?”
Lúc này đến phiên Hàn Thịnh Vĩ đồng tình Hàn Hướng Nhu: “Tô sư gia yêu cầu làm tượng bằng ngọc, còn phải là loại ngọc trắng tinh không tì vết có thể thể hiện được khí chất thoát tục như tiên của ngài, có tạp chất là không thể dùng.”
Tay Hàn Hướng Nhu run lên suýt nữa hất đổ cả mâm cơm.
Tượng ngọc! Còn không thể có tạp chất! Như thế phải bỏ ra bao nhiêu tiền nha! Tổ sư gia này cũng quá phá của!
Vốn cảm thấy mình kiếm được chút tiền là có thể thả lỏng, Hàn Hướng Nhu lại cảm giác được căng thẳng vì áp lực kinh thế lần nữa, nuôi Tổ sư gia quá tốn tiền!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-68.html.]
****
Sau khi Hàn Thịnh Vĩ ăn xong , anh dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi chuẩn bị đi công ty xử lý công việc còn tồn đọng lại. Hàn Hướng Nhu nể tình Hàn Thịnh Vĩ ra sức giúp mình tu sửa từ đường lại còn phải thuận tiện hầu hạ Tổ sư gia nên đã cùng đi tới công ty, dùng một ít tiểu pháp khí mấy năm nay tích góp được giúp Hàn Thịnh Vĩ bày trận Chiêu Tài.
Hàn Thịnh Vĩ thấy Hàn Hướng Nhu cùng lắm là bày mấy thứ đồ vật ở trong công ty, xê dịch vị trí bình hoa một chút, điều chỉnh vị trí bàn làm việc một chút rồi vỗ vỗ tay nói đã xong , lập tức nhìn cô nghi ngờ: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Hàn Hướng Nhu trừng anh một cái: “Anh thấy đơn giản đó là bởi vì anh không hiểu cái gì hết. Trận Chiêu Tài này là căn cứ vào bát tự và phong thủy của công ty anh để sắp xếp; phương vị, hướng, khoảng cách mỗi loại đồ vật đều cần chú ý, giống như bình hoa này, nếu anh dịch về hướng nam 1cm thì hiệu quả chiêu tài khác biệt với hiện tại rất nhiều.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Hàn Thịnh Vĩ vang lên, anh lấy di động ra nhìn cái tên trên màn hình, lập tức vẻ mặt trở nên khẩn trương: “Alo, chào tổng giám đốc Trần!” Hàn Thịnh Vĩ vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào văn phòng của mình. Hai mươi phút sau, Hàn Thịnh Vĩ ra khỏi văn phòng, biểu cảm hưng phấn bộc lộ ra ngoài: “Nhu nhu, em đúng là phúc tinh của anh nha, em vừa bày trận phong thủy này là anh liền bắt được vụ làm ăn lớn, ngài mai anh sẽ dẫn người đi bàn hợp đồng.”
Hàn Hướng Nhu cười nói: “Thực ra bố cục phong thủy sẽ làm tài vận của anh càng thêm suôn sẻ thuận lợi hơn thôi, nhưng danh tiếng và nhãn hiệu vẫn cần dựa vào bên anh tích lũy, cái này thì không ai giúp được các anh.”
“Có thể làm tài vận suôn sẻ thuận lợi đã rất ghê gớm rồi.” Hàn Thịnh Vĩ cười mỹ mãn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện lớn: “Vừa rồi em nói mấy thứ này hơi dịch vị trí là có khả năng làm tài vận phát sinh thay đổi?” Hàn Thịnh Vĩ suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi lấy di động ra gọi điện thoại cho bộ phận hậu cần: “Ngày mai đi làm mua cho tôi ít lan can và phấn viết, tôi muốn rào ngăn bình hoa trong công ty, còn phải đánh dấu vị trí cho bình hoa nữa.”
Ban quản lý hậu cần nhớ tới bản thân bỏ ra 1 nghìn tệ mua hai bình hoa lớn kia lập tức lâm vào trầm tư, chẳng lẽ chính mình không cẩn thận đào được đồ cổ?
Sau khi Hàn Thịnh Vĩ ngắt điện thoại vẫn không cảm thấy yên tâm, anh đứng ở đó cân nhắc một lúc lại lấy điện thoại ra chụp mọi góc độ. Thậm chí còn dùng thước đo các khoảng cách đến vị trí, còn rất cần thận ghi chép số liệu lên vở, chỉ thiếu mỗi việc mua cái lồng úp thứ đồ chơi này lên mà thôi.
Hàn Hướng Nhu cảm thấy với tính cách cẩn thận nghiêm túc hăng say của Hàn Thịnh Vĩ thì khẳng định điêu khắc thần tượng cho Tổ sư gia là không thể kém được. Vừa nhớ tới điêu khắc thần tượng, Hàn Hướng Nhu buồn rầu đến mức gan đều đau, cũng không biết chút tiền trong thẻ của mình có đủ để Tổ sư gia tiêu pha hay không. Còn phải tìm nhiều cách kiếm tiền mới được, Hàn Hướng Nhu cảm thấy cô cũng nên bày trận Chiêu Tài cho bản thân, bằng không tốc độ kiếm tiền không đuổi kịp tốc độ tiêu tiền của Tổ Sư gia mất.
Khi Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ từ công ty về đến nhà, Lưu Thục Cầm đã bắt đầu chuẩn bị xong bữa cơm tối. Đã có một thời gian bốn người một nhà không được ở cùng nhau, Hàn Bình An rất hứng khởi mở bình rượu vang đỏ rồi không ngừng dò hỏi tình huống ở quê.
“Từ đường đã bắt đầu tu sửa rồi ạ, dự tính đến tháng 11 là làm xong . Bộ phận xây dựng mới đến đầu xuân sang lắm mới có thể thi công, ở quê lạnh lẽo, một thời gian nữa tuyết sẽ rơi, trời đầy tuyết thì không làm việc được.” Hàn Thịnh Vĩ giải thích một câu xong mãi mới phản ứng lại: “Cha, không ngờ cha bát đầu quan tâm việc ở quê, chẳng phải cha không tin cái này sao?”
Hàn Bình An thở dài một tiếng: “Không thể tưởng tượng được trong nhà cha lại là người biết cuối cùng, con nói xem sao năm đó ông nội con ngay cả một chút phong thanh cũng không có, cha cứ luôn cảm thấy ông đang lừa gạt người khác.”
TBC
Hàn Hướng Nhu chớp chớp mắt vài cái với Hàn Thịnh Vĩ: “Nhìn thấy không, đây là sự chênh lệch về thiên phú đấy. Đừng nói Tổ sư gia, ngay cả ông nội còn không buồn nói với cha đâu.”
Lập tức Hàn Thịnh Vĩ hất hàm, anh là người có cơ hội làm đệ tử ngoại môn đấy.
Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của Hàn Thịnh Vĩ lập tức không hiểu: “Rốt cuộc là anh đang kiêu ngạo cái gì?”
***
Thứ hai đi làm, Trần Lâm báo cáo về chuyện của viện dưỡng lão Từ Tâm cho Cố Bách Nhiên. Đương nhiên về phần linh dị là không thể nhắc tới, Trần Lâm chỉ nói Hàn Hướng Nhu biết được viện trưởng Trương mắc bệnh nặng vẫn phải xử lý chuyện của viện dưỡng lão liền tự quyên góp tiền giúp đỡ viện trưởng đi bệnh viện Tỉnh khám bệnh, cũng sắp xếp toàn bộ các cụ già trong viện dưỡng lão thỏa đáng. Còn vật tư mà tập đoàn Thần Huy và cá nhân Hàn Hướng Nhu đưa tới cũng đưa đến viện dưỡng lão khác không có điều kiện tốt dưới sự đề nghị của viện trưởng Trương.
Ngày thường Cố Bách Nhiên chỉ cần yêu cầu nhân viên của mỗi bộ phận tham gia hoạt động công ích đúng thời hạn, còn khoản tiền và vật tư quyên lặng mỗi năm đều có tài chính chuyên nghiệp phê duyệt, anh rất ít hỏi đến. Nhưng Trần Lâm cả thấy người ở bộ phận của mình sau khi tham gia hoạt động công ích trực tiếp làm viện dưỡng lão người ta không còn, về tình về lý cũng nên nói một tiếng với Cố Bách Nhiên.