Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:50:31
Lượt xem: 61
Chương 439:
“Ngông cuồng!” Người đàn ông áo trắng hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, một ấn quan bằng ngọc rực rỡ như mặt trời xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ ép xuống Phá Vọng. Năng lượng của người đàn ông áo trắng có ngoại hình giống Cố Bách Niên rất mạnh, nhưng Phá Vọng, kẻ đã kéo bảy Diêm Vương vào địa ngục cũng không yếu, hai bóng trắng đen kịch chiến suốt ba ngày ba đêm, túc Phá Vọng sắp thất bại vì kỹ năng không bằng, hắn không cam tâm muốn thả lũ ác quỷ trong địa ngục ra để dùng cho mình. Cô gái vẫn ngồi trên cành đào thấy cảnh đó thì nhẹ nhàng bay xuống, cánh hoa đào bay lượn khắp trời, bít lại lỗ hổng địa ngục mà Phá Vọng vất vả mở ra. Thấy kế hoạch nhiều năm của mình sắp tiêu tan, Phá Vọng không cam tâm hiến ra át chủ bài của mình - một viên ngọc đen.
Đó là hồn châu của Phá Vọng, bên trong chứa sức mạnh của địa ngục.
Hiến ra hồn châu có nghĩa là Phá Vọng có thể bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thiên địa, nhưng hắn vẫn chọn nước cờ quyết liệt này, chỉ cần có địa ngục Phong Đô, hắn không tin mình sẽ hồn bay phách lạc.
Nhưng điều khiến Phá Vọng không ngờ là, hắn thực sự không tan biến hoàn toàn nhưng cũng chỉ còn lại một mảnh hồn phách, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Nhìn hồn thể gần như trong suốt của mình và sức mạnh đang nhanh chóng tiêu tan, hắn chỉ có thể lao vào địa ngục, chỉ có nơi đó mới có thể nuôi dưỡng linh hồn tàn phế của hắn. Còn người đàn ông áo trắng và cô gái cũng bị tổn thương bởi sức mạnh của hồn châu, họ chọn đầu thai vào luân hồi để sửa chữa hồn phách.
Phá Vọng tỉnh tại từ ký ức, phát hiện mình đã rơi vào ảo trận do Hàn Hướng Nhu giăng ra túc nào không hay. Hắn vung tay, một thanh đao mang lửa đen c.h.é.m nát ảo cảnh trước mắt, Cố Bách Nhiên vẫn nằm trên đất, Hàn Hướng Nhu đang ngồi xổm bên cạnh anh và vuốt ve mặt anh. “Đào Đô, mấy trăm năm không gặp ngươi vẫn thông minh như vậy.” Phá Vọng cầm đao từng bước tiến tới, mặt nở nụ cười âm u: “Chỉ tiếc là cho dù các ngươi biết kiếp trước của mình thì có ích gì, hồn phách của các ngươi vẫn chưa được sửa chữa hoàn chỉnh, hoàn toàn không thể hợp nhất với bản thể.”
Hàn Hướng Nhu vung tay đưa Cố Bách Nhiên vào kết giới, mặt nở nụ cười yên tĩnh: “Dù không thể hợp nhất với bản thể thì sao, chỉ cần ta có sức mạnh của nó là đủ.”
Phá Vọng hơi sững sờ, trong lòng cảm thấy không lành, hắn vô thức vung đao về phía Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng nhảy lên, tránh khỏi lưỡi đao sắc bén, ổn định đáp xuống cành đào chĩa ra, thân hình cô thoáng chốc đã biến mất trước mắt Phá Vọng.Phá Vọng nhìn cây đào khổng lồ chiếm trọn cả đảo Độ Sóc, trong lòng hắn bỗng hoảng loạn, cầm đao không biết phải làm gì. Lúc này, đảo Độ Sóc bỗng rung chuyển, các cành cây lớn đều sống dậy, nhanh chóng mọc ra các nhánh con, cuốn hết lũ ác quỷ trốn khỏi địa ngục lại, nghiền nát chúng.Phá Vọng cầm đao lửa đen điên cuồng c.h.é.m vào cành đào khổng lồ. Thanh đao của hắn bình thường chỉ chạm nhẹ cũng có thể khiến người ta hồn phi phách tán, bây giờ lại không thể làm xước một chút da nào trên những cành đào cứng cáp. Phá Vọng hoảng loạn không biết phải làm sao, hắn nghĩ đến Cố Bách Nhiên vẫn hôn mê bất tỉnh thì vội vàng cầm đao tiến tới, nghĩ có thể g.i.ế.c được một người cũng tốt.
Chỉ tiếc là trước khi Hàn Hướng Nhu rời đi đã đặt Cố Bách Nhiên vào dưới kính bát quái, Phá Vọng không làm gì được kết giới đó đành dùng đao c.h.é.m vào kính bát quái, nhưng không biết kính bát quái được làm từ chất liệu gì mà thanh đao lớn sinh ra từ địa ngục cũng không thể làm gì được nó, Phá Vọng cảm thấy vô cùng thất bại.Các quỷ tướng bị Phá Vọng hạ lệnh canh giữ đại điện đứng ngồi không yên, chúng đã bận rộn hàng trăm năm chỉ để Phá Vọng lên làm Diêm Vương, đương nhiên không muốn dễ dàng từ bỏ, từng người một ra hiến kế: “Đại vương, những năm qua chúng ta đã cài cắm nhiều người vào địa phủ, còn thiết lập một đại trận U Minh, ở bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc của Địa phủ đều có người của chúng ta canh giữ, chi bằng chúng ta khởi động đại trận, tụ tập khí U Minh của âm gian lại, không sợ không đối phó được bọn họ.”Mắt Phá Vọng lập tức sáng lên: “Tốt! Truyền lệnh của ta! Lập tức khởi trận!”
Nghe lệnh của Phá Vọng, bốn quỷ tướng lấy ra một tấm lệnh bài, đồng thời bóp vỡ...Mười phút trôi qua...Hai mươi phút trôi qua...
TBC
Nửa giờ trôi qua...Sắc mặt Phá Vọng từ hưng phấn chuyển sang kinh ngạc rồi xám xịt, đầy tuyệt vọng: “Đại trận U Minh mà các ngươi thiết lập đâu?”Các quỷ tướng lộ vẻ mơ màng: “Không biết nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-439.html.]
Phá Vọng tức giận hỏi: “Không phải có người của chúng ta canh giữ trận pháp sao?”Các quỷ tướng càng không hiểu: “Đúng vậy, chúng ta còn cố ý trói chặt Thành Hoàng thật, để người của chúng ta thay thế, đáng lẽ sẽ không có vấn đề gì mới phải! Rốt cuộc là tại sao?”Lúc này Thành Hoàng Lâm Hải, Chu Tân, dường như cảm nhận được điều gì đó, ông ấy ngẩng đầu lên, cười khinh miệt.
…Một tia sáng vàng chiếu xuống từ bầu trời đen như mực, Cố Bách Nhiên dường như cảm nhận được, anh mở mắt ra, kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt.m phủ không có mặt trời, nhưng Phong Đô Đại Đế lại là người thích ánh sáng, ông ấy lấy lý do cây đào cần ánh sáng, mở một con đường trong thành quỷ Phong Đô, để mặt trời chiếu vào địa phủ lúc bình minh.
“Ò ó o...” Một con gà trống sặc sỡ từ đâu bay đến, đậu trên cành đào, rung rung bộ lông vàng dưới ánh mặt trời rực rỡ.Nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, Cố Bách Nhiên bỗng cảm thấy một cảm xúc chợt lóe lên trong lòng và bắt đầu bò dậy từ mặt đất, đi về phía tia nắng kia. Phá Vọng đang tức giận thì thấy Cố Bách Nhiên rời khỏi kết giới, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng, trước đây Cố Bách Nhiên được kính bát quái bảo vệ nên hắn không làm gì được, nhưng bây giờ Cố Bách Nhiên lại ngốc nghếch tự mình bước ra ngoài, đừng trách hắn tận dụng cơ hội này.Phá Vọng vung tay, thanh đao lớn màu đen bay về phía Cố Bách Nhiên, Cố Bách Nhiên dường như không nhận ra, vẫn kiên định bước về phía ánh sáng. Thấy đao sắp c.h.é.m trúng lưng Cố Bách Nhiên, đột nhiên một tia sáng vàng từ trên trời giáng xuống, che chắn cho Cố Bách Nhiên, thanh đao rơi xuống đất.
“Ò ó o...” Tiếng gà trống cất lên lần nữa, một đại ấn vàng từ trên trời giáng xuống rơi vào tay Cố Bách Nhiên.
Vạn vật phụ âm mà bọc dương, Phong Đô toàn là âm vật, Đại Đế không thích cái tạnh tẽo này vì vậy mới có con đường để nhìn thấy ánh sáng mặt trời và ấn Phong Đô Đại Đế được tạo ra từ hỏa ngọc và nuôi dưỡng trong mặt trời. Ngoại trừ người của địa phủ, không ai biết ấn Phong Đô Đại Đế lại là vật chí dương. Cố Bách Nhiên tay cầm đại ấn quay người tại, trên cây đào bỗng xuất hiện một thiếu nữ, ngồi trên cành cây vô cùng nhàn nhã.
Cảnh tượng quen thuộc này làm lòng Phá Vọng lạnh toát, càng tuyệt vọng hơn khi hắn phát hiện oán khí trong địa ngục Phong Đô không biết biến mất từ lúc nào, trong không khí chỉ còn lại hương hoa đào.
Một chuỗi hạt gỗ lôi kích từ tay Hàn Hướng Nhu ném ra, Phá Vọng không thể tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị lôi thần trên trời đánh trúng, tan biến không chút nghi ngờ. Các quỷ tướng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc không biết làm gì, chúng không ngờ vị vương mà chúng luôn tin tưởng lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Cố Bách Nhiên lạnh lùng liếc nhìn chúng, tiện tay ném đại ấn trong tay ra, đại ấn gặp gió thì phóng to, nhanh chóng trở nên khổng lồ như một ngọn núi, nặng nề đè bẹp các quỷ tướng.
“Chuyện ở đây đã được giải quyết.” Cố Bách Nhiên giơ tay, đại ấn bay trở về, trở lại kích thước bằng nắm tay, rơi vào tay anh. Hàn Hướng Nhu thấy vậy liền nhảy xuống từ cây, tò mò cầm lấy đại ấn trong tay xoa xoa, vui vẻ thốt lên: “Sờ vào ấm áp, thật dễ chịu, bảo sao Đại Đế ngày nào cũng cầm nó trong tay. Anh xem lớp chống gỉ này, thật sự bóng đẹp!”
Cố Bách Nhiên: “...”