Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:46:00
Lượt xem: 26
Chương 431:
Những người mang danh “đại sư” làm ở khu du tịch như vậy, không nói đến mấy chuyện khác, chỉ nói đến độ mặt dày thì tuyệt đối vô địch. Hắn ta nghe thấy Hàn Hướng Nhu nói vậy cũng không tức giận, ngược lại ra vẻ cao siêu, đau đớn nói: “Lá bùa này của tôi là hàng hiếm, không phải ai muốn có là có được đâu, phải là người có duyên mới có được nó. Nếu không nhiều du khách như vậy, sao tôi lại tìm cô chứ. Một là vì cô và lá bùa của tôi có duyên, thêm nữa tôi thật sự không đành lòng khoanh tay đứng nhìn một cô gái xinh đẹp trẻ tuôi như cô gặp tai ương đổ máu, cho nên tôi mới cản cô tại.” Hàn Hướng Nhu chế nhạo: “Chứ không phải ông cảm thấy hai người chúng tôi nhìn giống những kẻ giàu có ngu ngốc nhiều tiền hả?” “Đại sư” cười to, thành thật thừa nhận: “Lá bùa này của tôi không hề rẻ, người không có lòng thành kính cũng chỉ có thể vô duyên với lá bùa này.”
Hàn Hướng Nhu hiểu ra ẩn ý trong câu nói này, lòng thành kính thể hiện ở đồng tiền.
Cô ôm tay đánh giá hắn ta một lượt, trên người vị “đại sư” này không hề có chút linh khí nào, là kẻ lừa đảo không liên quan gì đến huyền môn, còn không bằng mấy tên tay mơ cũng dám ra bán bùa. Dạo này vốn nhiều việc nên tâm trạng của Hàn Hướng Nhu hơi bực bội, nhìn thấy hắn ta dám mang danh thiên sư đi lừa người khác, cô muốn dạy dỗ cho hắn ta một bài học: “Ông lấy bùa ra cho tôi xem.”
TBC
“Đại sư” vội vàng lấy ra một lá bùa được gấp hình tam giác đưa cho Hàn Hướng Nhu, cho dù hắn ta cố ra vẻ đạo mạo nhưng cũng không giấu nổi sự xảo quyệt của con buôn trên mặt: “Bình thường tôi bán lá bùa này với giá 12 ngàn 800, hôm nay có duyên gặp hai người, tôi xin chịu lỗ bớt chút cho tròn số, hai lá bùa hộ mệnh chỉ 20 ngàn thôi. Tất cả đều đã được điểm linh, vô cùng hiệu nghiệm.”
Hàn Hướng Nhu duỗi tay cầm lấy lá bùa, chỉ vài động tác đã tháo rời lá bùa được gấp gọn. Thấy vậy trên mặt “đại sư” thoáng hiện lên sự vui mừng, vội vàng nói: “Trời ạ, không thể rỡ lá bùa này ra. Cô mở bùa hộ mệnh ra sẽ lây dính hơi thở của cô, chỉ có cô dùng được, người khác đi cầu sẽ không hiệu nghiệm nữa.” Ý của hắn ta là Hàn Hướng Nhu bắt buộc phải mua lá bùa này.
Hàn Hướng Nhu mở lá bùa ra thì thấy bên trong vẽ nham nhở, lộn xộn, quan trọng hơn chu sa dùng để vẽ bùa cũng không tinh khiết, chắc pha thêm thuốc nhuộm hóa chất gì đó. Thấy tên “đại sư” kia lấy mã QR ra chuẩn bị thu tiền, Hàn Hướng Nhu cười nói: “LÁ bùa này của ông thật sự hiệu nghiệm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-431.html.]
“Đại sư” lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Tuyệt đối hiệu nghiệm.”
Hàn Hướng Nhu cười tươi hơn: “Vậy ông còn bùa khác không? Lấy ra hết cho tôi xem.”
“Đại sư” thấy cuộc mua bán này sắp thành công, hớn hở giới thiệu: “Có bùa Thiên Lôi, rất hiệu nghiệm khi gặp quỷ, còn có Cầu Mưa, thu hút đào hoa…” Hắn ta liếc nhìn Cố Bách Nhiên, vội vàng nói tiếp: “Còn có bùa phù hộ nhân duyên hòa hợp, bùa này đắt hơn mấy lá bùa khác một ít.”“Ồ!” Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Có vẻ còn không ít.” Cô gấp lại lá bùa trong tay, nắm bả vai của “đại sư”, đẩy hắn ta vào một góc không người.
“Đại sư” còn tưởng Hàn Hướng Nhu muốn tìm một nơi yên tĩnh để mua bán, hắn ta chủ động chỉ một vị trí ẩn nấp: “Chỗ đó rất yên tĩnh, chúng ta qua đó nói chuyện.”Cố Bách Nhiên mỉm cười nhìn Hàn Hướng Nhu lừa tên “đại sư” kia đến một chỗ không người. “Đại sư” giả vừa mới đứng vững, quay đầu lại thì phát hiện hai “dê béo” vừa nãy đã biến mất. Hắn ta còn tưởng hai người cầm bùa không trả tiền chạy trốn, vội vàng chạy ra đuổi theo, nhưng vừa đi được vài bước thì hắn ta do dự dừng bước.
“Đại sư” bán bùa ở thành quỷ nhiều năm nay, nắm rõ mỗi một gốc cây ngọn cỏ ở mỗi góc nơi đây như lòng bàn tay. Rõ ràng hắn ta đang ở thành quỷ, nhưng không biết vì sao các du khách còn đang ồn ào nhốn nháo lại biến mất không thấy.Hắn ta nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có một bóng người, trống rỗng làm người hoảng hốt. Lúc này đã 6 giờ tối, sắc trời hơi tối lại làm thành quỷ càng thêm âm u hơn so với thường ngày, khiến lòng người hoảng hốt.
Một luồng gió lạnh thổi qua, đại sư giả rùng mình run rẩy, vội vàng ôm lấy bả vai tự sưởi ấm. Hắn ta dịch từng bước ra bên ngoài, đang định quặt về phía “đường Hoàng Tuyền” thì thấy một đoàn người đi từ xa đến. Thấy vậy đại sư giả vô cùng vui mừng, nhưng chạy đến gần mới phát hiện không thích hợp.Hai “người” đi đầu một đen một trắng, trên đầu đeo mũ nhọn, sắc mặt trắng bệch, chỉ nhìn mỗi hình dáng thôi cũng đủ liên tưởng đến hai vị âm sai Hắc Bạch Vô Thường. Những “người” đi sau bọn họ đều bị buộc xiềng xích, sắc mặt mơ màng, bị xiềng xích lôi kéo đi về phía trước.