Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:35:45
Lượt xem: 34
Chương 412:
Chàng trai nghe vậy gật đầu với Lý Chấn Quốc, nở một nụ cười e dè: "Chào anh Lý." Giọng nói của chàng trai như giọt nước tràn ly, cuối cùng bà Trần gục ngã xuống đất ầm ï, hai mắt trợn ngược lên, bộ dạng như sắp ngất đi. Hàn Hướng Nhũ nhìn bà ta giả vờ, không khỏi khẽ cười khẩy: "Bà mà dám ngất tôi sẽ bỏ đi ngay lập tức, để tại anh chàng này cho các người tự giải quyết."
Nghe vậy, bà Trần vội vàng mở mắt, vỗ đùi khóc lóc: "Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đi bắt rái cá với ông nhà thôi, chứ không có ý hãm hại ai cả."
Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa cấm ngôn ném qua, dán trúng miệng bà Trần, tiếng khóc của bà ta bỗng chốc im bặt. Bà ta vội vàng đưa tay giật bùa trên miệng, nhưng lá bùa như dính chặt vào miệng, dù có kéo thế nào cũng không ra.
Hàn Hướng Nhũ không thèm quan tâm đến bà ta, mà mỉm cười vẫy tay chào chàng trai: "Cậu là yêu tinh rái cá sao?"
Chàng trai sợ hãi nhìn Hàn Hướng Nhu, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cam chịu: "Phải, cô là đại sư mà họ thuê đến bắt tôi sao?"
"Tôi là đại sư, nhưng không đến để bắt cậu." Hàn Hướng Nhu nhàn nhã nói: "Cậu có oan khuất gì thì có thể nói ra, có lẽ tôi có thể giúp cậu."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-412.html.]
Con rái cá tinh nghi ngờ đánh giá Hàn Hướng Nhu một lượt, thấy cô quả nhiên không có ý định thu phục mình, mới cất giọng trầm thấp nói: "Lý đại ca vừa nhắc đến thủy quái cứu người chính là cha tôi. Khi xưa cả nhà tôi bị truy sát, cha và ông nội vì bảo vệ những đứa con nhỏ chưa hóa hình mà bị trọng thương, không lâu sau thì qua đời. Từ đó, tôi cùng các em sống lang thang trong rừng. Do linh khí trời đất cạn kiệt và thiếu hụt tài nguyên thiên nhiên, mấy chục năm nay trong số anh chị em tôi chỉ có tôi hóa hình, còn những đứa khác chỉ mới khai linh trí, biết nói tiếng người nhưng còn lâu mới hóa hình được."
"Cha tôi đã cứu người, tôi cũng vậy." Nét bi phẫn hiện lên trên khuôn mặt con rái cá: "Ba năm trước, khi tôi đang bắt cá dưới nước thì gặp Tư Miểu bị trôi dạt trên sông Thập Thủy. Cô ta không biết bơi, tôi đã vớt cô ta lên bờ."
Hàn Hướng Nhu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, khớp tay trắng bệch: "Vậy là cậu đã từng cứu mạng Trần Tư Miểu?""Đúng vậy." Khuôn mặt tuấn tú của con rái cá hiện lên vẻ mỉa mai: "Thật trớ trêu phải không? Nếu tôi biết có hậu quả như ngày hôm nay, tôi dù c.h.ế.t cũng không cứu cô ta."
Hàn Hướng Nhu quay sang trừng mắt nhìn vợ chồng nhà họ Trần, thấy ánh mắt họ né tránh, vẻ mặt hèn nhát, cô biết con rái cá không nói dối.Con rái cá dùng mu bàn tay trong suốt lau khóe mắt, giọng nói có chút run rẩy: "Khi tôi còn là chú rái cá nhỏ, tôi nhớ rằng những người hàng xóm đều rất thân thiện. Mặc dù trước khi c.h.ế.t cha tôi dặn dò chúng ta không được tiếp xúc với con người, nhưng khi thấy một cô gái xinh đẹp mỉm cười và nói muốn làm bạn với tôi, tôi đã gạt bỏ lời dặn dò của cha và thường xuyên đến tìm cô ta chơi."
Hàn Hướng Nhu thở dài, đoán chừng con rái cá ngây thơ này đã rơi vào lưới tình. Quả nhiên, con rái cá nói: "Lúc đó Trần Tư Miểu ở Thập Thủy hơn hai tháng, ngày nào tôi cũng đến tìm cô ta trò chuyện. Cô ta không biết tôi là yêu tinh, tưởng tôi là anh chàng nghèo miền núi, kể cho tôi nghe nhiều chuyện thú vị. Khi trời trở lạnh, cô ta để lại cho tôi số điện thoại rồi về thành phố. Nhưng tôi không có điện thoại của con người, cũng không biết cách sử dụng internet, chỉ có thể mỗi khi đi bắt cá là bơi đến trước nhà họ Trần để xem, hy vọng có thể gặp lại cô ta một lần nữa. Tôi không nhớ mình đã đợi bao nhiêu ngày, cuối cùng khi mùa hè đến một lần nữa, Trần Tư Miểu trở về. Cô ta hỏi tôi có muốn đến nhà cô ta ở rể hay không, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa. Lúc ấy tôi bốc đồng đồng ý."Hàn Hướng Nhu nghe vậy liền quay sang hỏi bà Trần: "Lúc đó bà biết cậu ấy là rái cá tinh à?"
Giờ đến nước này thì không thể giấu được nữa, để không đuổi đi vị đại sư vất vả mời về, bà Trần đành phải thành thật khai báo: "Lúc đó không biết. Con bé Miểu nhà tôi nói nó thích một anh chàng nghèo đã cứu mạng nó, muốn cậu ta làm rể. Thật ra hai vợ chồng già chúng tôi lúc đó không hài lòng, chúng tôi có mấy căn nhà ở thủ đô, muốn tìm con rể kiểu gì chẳng được, sao phải tìm anh chàng nghèo miền núi. Nhưng lúc đó không thể cãi lại lời con gái, đành nói gặp mặt xem sao. " Bà ngẩng đầu nhìn lướt qua con rái cá tinh, rồi nhanh chóng dời mắt đi: "Chúng tôi đến Thập Thủy gặp cậu ta, lúc đó thấy thằng bé trong cũng khôi ngô, tính cách hiền lành, không giống loại người lưu manh, chúng tôi mới có chút mềm lòng. Sau đó ông già nhà tôi nói nếu làm rể thì sau này không được liên lạc với họ hàng ở quê quá nhiều, không được cho họ lên nhà, không được cho họ tiền, nó đều đồng ý, chúng tôi mới đồng ý."