Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 410
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:34:59
Lượt xem: 23
Chương 410:
Hàn Hướng Nhu bước vào phòng khách và trực tiếp chỉ vào một căn phòng hướng nam hỏi: "Ai ở trong đó?" Bà Trần thấy Hàn Hướng Nhu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ nào có vấn đề, trong lòng lập tức tin tưởng vài phần: "Là phòng của con gái tôi, Trần Tư Miểu." Bà ta nói xong liền gào to: "Ông già, thằng Lý ở tầng ba mời đại sư đến rồi." Lý Chấn Quốc nghe cách bà Trần gọi mình mà mặt mày tái nhọt, trợn mắt hậm hực ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, vừa rút điện thoại ra, hướng về phía cửa phòng khách, một ông lão lưng còng từ bên trong đi ra, Lý Chấn Quốc nhìn một cái hoảng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngay xuống đất.
Sống ở khu phố này nhiều năm, Lý Chấn Quốc đương nhiên biết ông Trần, nhưng trước mặt anh ta, người đàn ông kỳ lạ với tấm lưng khom lưng, da tràn đầy lông màu cà phê này, anh không thể liên kết ông ta với ông Trần, thậm chí còn đáng sợ hơn cả con ma anh thấy ở Thập Thủy. Ông Trần cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, Lý Chấn Quốc nhận ra khuôn mặt ông cũng đã thay đổi hình dạng, trong có chút giống một con vật.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông chồng nhà mình, bà Trần vừa sợ hãi vừa lo lắng: "Đại sư ơi, thực ra nhà tôi đã không yên ổn được vài tháng rồi. Ban đầu, ông nhà tôi ngứa ngáy, chưa đầy tháng thì mọc ra một lớp lông tơ. Giờ đã thành ra bộ dạng này rồi, tôi sợ vài tháng nữa ông ấy sẽ không còn là người nữa.”
TBC
Bà Trần rưng rưng kể, nước mắt chảy dài trên má, Lý Chấn Quốc nghe mà hoang mang: "Dì ơi, dì không phải nói người gặp chuyện là Tư Miểu sao? Sao người chú ấy lại mọc lông vậy?"
"Tư Miểu còn nguy hiểm hơn." Bà Trần lấy vạt áo lau nước mắt: "Tư Miểu đã chia tay bạn trai lâu rồi, nhưng tháng trước đột nhiên có dấu hiệu mang thai, giờ đã không thể dậy nổi."
Hàn Hướng Nhu gật đầu về phía cánh cửa đóng chặt: "Mở cửa cho tôi xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-410.html.]
Bà Trần gật đầu, cẩn thận đẩy cửa ra, Lý Chấn Quốc tò mò đi theo. Bên trong, rèm cửa kéo kín mít, không một tia sáng lọt vào, trong phòng có mùi hôi khó chịu. Hôm nay trời đã hơi nóng nhưng người trên giường vẫn đắp một chiếc chăn khá dày, phần bụng nhô cao, có thứ gì đó đang cựa quậy bên trong.
Hàn Hướng Nhu đưa tay vén chăn lên, Lý Chấn Quốc kinh ngạc đến mức suýt hét lên. Trước mắt anh ta là một người phụ nữ nửa người nửa thú nằm trên giường, bụng to như quả dưa hấu, bên trong có vẻ như có thứ gì đó đang thình thịch và phát ra tiếng rít ồn ào, như muốn xé toạc bụng.Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve bụng người phụ nữ, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú. Dường như đứa bé trong bụng đã được vỗ về, tiếng khóc nức nở chuyển thành tiếng nũng nịu, bụng cũng dần dần phẳng lặng. Hàn Hướng Nhu mới đắp chăn lại.
Bà Trần đã tin cô là cao thủ khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu ra tay. Bà ta không quan tâm con gái mình đang ngủ, lập tức quỳ xuống lạy Hàn Hướng Nhu, cầu xin cô cứu gia đình mình.Hàn Hướng Nhu không thèm để ý đến bà Trần đang quỳ gối, quay người bước vào phòng khách, bỏ mặc bà ta ở đó. Bà Trần có chút bối rối, vịn giường đứng dậy, lúng túng đi theo sau: "Đại sư, tôi đã chuẩn bị tiền rồi."
Hàn Hướng Nhu nhìn bà lên xuống một lượt, đột nhiên nói: "Trên người bà cũng mọc lông tơ rồi nhỉ?"Bà Trần bật khóc, vội vàng đưa tay xắn ống tay áo cho Hàn Hướng Nhu xem: “Tuần trước tôi ngứa ngáy, hôm kia lông mới mọc ra.” nói: “"Trong gia đình chúng tôi, chỉ có mình tôi là người bình thường, nếu tôi cũng gặp chuyện, có lẽ cả nhà tôi sẽ biến thành động vật mà không ai biết. Tôi thực sự không thể chịu nổi, đại sư, xin đại sư giúp chúng tôi."
Hàn Hướng Nhu không hề động lòng trước lời cầu xin của bà ta, ngược lại còn khoanh tay nhìn bà ta một cách lạnh lùng: "Chẳng lẽ các người không tự biết vì sao mình lại thành ra thế này sao? Tô không có cách nào giúp các người gột rửa tội lỗi trên người được.”Bà Trần nghe lời Hàn Hướng Nhu thì sững sờ một chút, rồi lại cúi đầu xuống, lấy tay áo lau nước mắt: "Vợ chồng tôi và con gái đều là người lương thiện, làm gì có tội lỗi gì chứ? Cô không tin thì cứ hỏi thằng Trấn Quốc, cả nhà tôi chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái cả."
Lý Chấn Quốc không dám khẳng định chắc chắn với bà ta, anh ta chỉ là hàng xóm gặp gỡ chào hỏi mỗi ngày, ai mà biết được con người thật sự của họ sau lưng ra sao? Huống chi, nếu đại sư Hàn đã nói như vậy, ắt hẳn phải có lý do của cô, biết đâu đằng sau chuyện này còn có ẩn khuất nào đó.Bà Trần hoảng hốt khi thấy Lý Chấn Quốc im lặng, Hàn Hướng Nhu cũng không mảy may động lòng, vội vàng kéo ông nhà mình đến trước mặt Hàn Hướng Nhu: "Đại sư ơi, cô xem ông nhà tôi có thể biến lại thành người không ạ?"