Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 393

Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:18:09
Lượt xem: 30

Chương 393:

 

 

Hàn Hướng Nhu nhìn lệ quỷ với vẻ mặt khinh thường thiên hạ, không nhịn được cười nhạo: “Ngươi không phải là con quỷ lợi hại nhất ta từng gặp nhưng thái độ lại là kiêu ngạo nhất, thường mấy loại như thế đều bị ta đánh rất thê thảm.” Chữ cuối vừa thốt ra khỏi miệng, lệ quỷ đã hóa thành một luồng khói đỏ lao về phía Hàn Hướng Nhu, kiếm gỗ trong tay cô rung lên, đ.â.m thẳng vào luồng khói đó. Lệ quỷ tuy kiêu ngạo nhưng cảm giác về nguy hiểm tại rất nhạy bén, nhìn thanh kiếm gỗ bình thường trong tay Hàn Hướng Nhu, từ sâu thắm trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng chưa từng có, nó theo phản xạ thay đổi hướng, né sang một bên.

 

 

Kiếm pháp của Hàn Hướng Nhu nhanh nhẹn như bắt quỷ, tuy muốn tra hỏi lệ quỷ vài chuyện nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua, cổ tay cô xoay một cái, c.h.é.m một góc luồng khói đỏ, khói đỏ bị c.h.é.m tan biến trong không trung.

 

 

“A!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, khói đỏ biến mất, lệ quỷ rơi xuống đất, thấy chân phải của nó từ đùi trở xuống đã biến mất, vết thương gọn gàng rõ ràng là bị c.h.é.m đứt bằng vũ khí sắc bén. Tất cả đám quỷ thấy vậy đều dồn ánh mắt về thanh kiếm gỗ trong tay Hàn Hướng Nhu, không dám tin thanh kiếm bình thường này lại có uy lực lớn như vậy.

 

 

Như cảm nhận được suy nghĩ của đám quỷ, thanh kiếm gỗ từ tay Hàn Hướng Nhu bay ra, lượn một vòng quanh chúng, phát ra tia chớp nhỏ, không chỉ khiến đám quỷ núp trong tường không dám ló mặt, mà cả lệ quỷ rơi xuống đất cũng thay đổi sắc mặt, đầy vẻ sợ hãi.

 

 

Hàn Hướng Nhu gọi thanh kiếm trở về, rơi xuống trước mặt lệ quỷ, mũi kiếm chĩa vào n.g.ự.c nó. Lệ quỷ cúi đầu nhìn thanh kiếm, giận dữ nhìn Hàn Hướng Nhu nhưng cũng không dám phản kháng, trong mắt đầy vẻ ác độc. Hàn Hướng Nhu khoanh tay nhìn nó một tượt, vẻ mặt tạnh tùng: “Trên người mang mùi m.á.u tanh này, ít nhất đã hại mười mạng người rồi chứ gì.” Lệ quỷ tự đắc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Vậy thì sao? Cóbản lĩnh thì g.i.ế.c ta đi!”

 

 

“Ngươi nghĩ ta không dám sao?” Hàn Hướng Nhu vung tay, kiếm gỗ c.h.é.m nhanh, lệ quỷ mất luôn cánh tay trái.

 

 

Lệ quỷ không ngờ Hàn Hướng Nhu nói làm là làm, một lúc không phản ứng kịp, ngẩn ngơ nhìn cánh tay biến mất của mình không biết làm sao. Đám quỷ núp trong tường thấy cảnh này lập tức chui sâu hơn, sợ chạy chậm bị Hàn Hướng Nhu chém.Kiếm gỗ lại bay về chỗ cũ, mũi kiếm chĩa thẳng vào tim lệ quỷ, lần này nó không dám nói lời nào, ngoan ngoãn đứng yên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-393.html.]

 

Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn lên, dù đã lập kết giới nhưng cũng đoán được chắc chắn có không ít quỷ: “Các ngươi có bao nhiêu con quỷ? Đến đây làm gì?”Lệ quỷ vừa do dự một chút, thấy mũi kiếm tiến thêm một centimet, thân kiếm xuất hiện những đường vân xanh tím, biết đó là sức mạnh sấm sét ẩn trong kiếm gỗ.

 

 

Không nói bây giờ sẽ bị thanh kiếm gỗ này đ.â.m chết, mà nói cũng chưa chắc tốt hơn.Tình cảnh đặc biệt khó chọn lựa, nhưng lệ quỷ không có nhiều thời gian để cân nhắc, thanh kiếm đang rình rập trước ngực, sẵn sàng lấy mạng nó bất cứ lúc nào.

 

 

“Chúng ta đến đây để quan sát cái giếng có bày trận tụ âm đối diện.” Lệ quỷ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu đầy sự chán nản, khác hẳn vẻ kiêu ngạo ban nãy khi nó từ cầu thang đi xuống.Hàn Hướng Nhu phấn chấn tinh thần, dù đã đoán được mấy con quỷ này có liên quan đến cái giếng đối diện nhưng không ngờ lại dễ dàng lấy được đáp án như vậy: “Cái giếng đó dùng để làm gì?”

 

 

TBC

“Đó là một con đường.” Lệ quỷ có chút bất lực nói: “Vào một ngày nào đó, nước trong giếng sẽ hoàn toàn biến mất và con đường sẽ mở ra.”Hàn Hướng Nhu nhíu mày, ban ngày cô vừa đi xem cái giếng đó, ước lượng bảo thủ cũng sâu đến mười mấy mét nước, Hàn Hướng Nhu nghĩ đến khi mình bảy tám mươi tuổi cái giếng này cũng chưa chắc đã cạn.

 

 

“Tướng quân nói cái giếng này cách trăm năm sẽ mở một lần, trăng tròn tháng này vừa đúng tròn một trăm năm.” Giọng của lệ quỷ có chút khàn: “Hiện lại còn mười ngày nữa là mở, hắn sợ lúc gần mở sẽ xảy ra chuyện gì nên đặc biệt phái chúng ta đến đây trong coi...”Lời của lệ quỷ chưa nói hết nhưng Hàn Hướng Nhu đã hiểu ý của nó, nó nghĩ rằng mình chính là cái rắc rối đó.

 

 

“Bên trong con đường có gì?” Hàn Hướng Nhu chăm chú nhìn biểu cảm của lệ quỷ: “Có liên quan đến vị vương kia không?”“Sao ngươi biết về vương?” Lệ quỷ buột miệng nói ra, khi lời nói ra khỏi miệng thì sắc mặt nó thay đổi, vẻ hoảng sợ không yên hiện rõ.

 

 

Hàn Hướng Nhu hiểu rõ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến vụ soán vị ở địa phủ, ở nơi xa như Lâm Hải đã náo loạn như vậy, nơi có lông mạch như Đế Đô chắc chắn càng không yên ổn.

 

 

“Vị đại vương đó rốt cuộc là ai?” Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Mười điện Diêm Vương đã mất tích mấy người, có phải là do hắn làm không?”

Loading...