Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 377
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:45:52
Lượt xem: 50
Chương 377:
Trương Hân: “...” Thôi bỏ đi, mình đã nói là im miệng và không bao giờ thảo luận với cậu về vấn đề sâu bọ nữa. Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn Miêu Nam: “Anh muốn tự lấy cổ con ra hay là ép tôi ra tay?”
Miêu Nam nhìn Trương Hân ở sau lưng Hàn Hướng Nhu ra vẻ đau lòng: “Hân Hân, em tin anh đi, anh yêu em thật lòng mà!”
Trương Hân nhìn Miêu Nam, muốn chạy tới ôm lấy ôm eo anh ta và muốn nói mình tin anh ta. Chỉ là cô ấy vừa định bước chân ra thì lại cứng rắn dừng lại, trái tim cô ấy thắt lại vì đau.
TBC
Đúng lúc này, một ngón tay trắng nõn chạm vào n.g.ự.c Trương Hân khiến cảm giác đau nhức của cô ấy lập tức biến mất, hơn nữa đầu óc của cô ấy lập tức minh mẫn trở lại.
Trương Hân ôm n.g.ự.c ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn Miêu Nam không còn cảm giác tim đập thình thịch như trước nữa mà ngược lại còn cảm thấy chán ghét: “Miêu Nam, anh làm vậy thật xấu xa!”
Thấy vẻ chán ghét trần trụi trên mặt Trương Hân, Miêu Nam không khỏi lùi về phía sau một bước, anh ta ôm n.g.ự.c cố cảm nhận tình trạng của cổ con nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa, sự kết nối giữa cổ mẹ và cổ con đã hoàn toàn biến mất.
Giọng nói của Hàn Hướng Nhu mang vẻ theo vẻ nghiêm nghị và ép bức: “Tôi hỏi anh một lần nữa, anh tự lấy ra hay để tôi lấy ra giúp anh?”
Đối mặt với Hàn Hướng Nhu đang hăm dọa đưa tay ra, Miêu Nam lén lút dùng lòng bàn tay sờ vào eo, Hàn Hướng Nhu hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường, cô tiện tay bấm một pháp quyết lập tức nghe thấy Miêu Nam phát ra tiếng kêu thống khổ. Đến khi anh ta đưa tay ra, trên đó xuất hiện những chi chít những con kiến màu đỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-377.html.]
Thấy nhiều kiến vậy, toàn thân Hàn Hướng Nhu nổi hết cả da gà. Mặc dù cô cũng đoán ra được Miêu Nam lấy ra món đồ độc gì đó nhưng không ngờ lại là mấy con kiến, hơn nữa chúng lại có màu đỏ và nhìn qua thì có vẻ như có độc.Nhìn Trương Hân còn suy sụp hơn cả Hàn Hướng Nhu nhiều, dù sao cô ấy và Miêu Nam cũng là người yêu, lúc hai người ở riêng với nhau cũng từng có những động tác thân mật như ôm và hôn môi, ngay cả khi vừa đi dạo công viên, Miêu Nam cũng vừa ôm eo cô ấy xong . Nghĩ tới trên người Miêu Nam giấu một thứ tởm lợm như vậy, Trương Hân đã cảm thấy không chịu nổi.
Không biết Miêu Nam lấy được những thứ này từ đâu ra, Hàn Hướng Nhu suy đoán chúng không phải là những con kiến bình thường vì tính độc của chúng. Còn cách Miêu Nam kiểm soát lũ kiến này cũng không thành thạo lắm, mới vừa rồi còn bị một pháp quyết của Hàn Hướng Nhu làm cho rối loạn tới mức bị kiến cắn cho gào khóc ầm ĩ, nhất thời anh ta không biết phải làm thế nào.Trong thấy Miêu Nam kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Miêu Thụy cũng không chịu nổi nữa, cô ta lấy một cây sáo xương nhỏ tinh xảo từ trên cổ ra và bắt đầu thổi.
Tiếng nhạc du dương vang lên khiến cho động tác của lũ kiến màu đỏ rõ ràng chậm lại, bọn chúng dần dần ngừng tấn công và bò xuống khỏi người Miêu Nam rồi trở lại bên cạnh Miêu Thụy.Miêu Thụy lấy một chiếc lọ cỡ nắm tay từ trong túi ra và đặt nó xuống đất, những con kiến kia vây quanh lọ một vòng rồi từng con từng con bò vào trong lọ.
Thấy vậy, Hàn Hướng Nhu và Trương Hân không hẹn cùng lùi về phía sau với vẻ mặt ghét bỏ.Trương Hân nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu cũng làm động tác giống mình, cô ấy dùng cùi chỏ huých bả vai Hàn Hướng Nhu: “Sao cậu cũng sợ vậy?”
“Không phải mình sợ, chỉ là mình không chịu nổi mấy kiểu động vật nhỏ chi chít dày đặc này, mình cực kỳ muốn dùng một mồi lửa đốt hết bọn chúng.” Hàn Hướng Nhu vừa nói vừa xoa xoa cánh tay nổi hết cả da gà của mình, cô lẩm bẩm: “Mình cảm thấy phiền phức nhất là đám sâu bọ này, chỉ nhìn thôi đã sợ rồi, còn phiền hơn cả đám cương thi.”Trương Hân đang gật đầu bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt sụp đổ: “Lại còn cả cương thi…”
Hàn Hướng Nhu thấp giọng nói: “Thịt trên người cương thi hơi cứng tí nhưng không thối như xác chết, cũng không kinh tởm như sâu.”Trương Hân nhìn như sắp khóc: “Bạn yêu à, đừng phổ cập nhiều kiến thức ngay cho mình nhiều như vậy được không? Mình sợ mình không tiêu hóa nổi. Chờ ngày mai khi Trần Thần và Tĩnh Vũ đến, cậu cũng nói cho bọn họ biết đi.”
Hàn Hướng Nhu quay đầu lại cưới híp mắt: “Kể xong chơi bút tiên nữa nhé?”Trương Hân nghĩ Miêu Nam vừa gặp phải Hàn Hướng Nhu đã bị tổn thất lớn nên cô ấy đoán rằng chắc hẳn Hàn Hướng Nhu khá lợi hại, vì thế cô ấy nói nhỏ: “Nếu như chúng ta chơi với nhau, lỡ như thật sự gọi được một bút tiên thì bút tiên đó có khóc không?”
Trong khi hai người đang thì thầm ở bên này, Miêu Thụy ở bên kia đã thu hết đám kiến lại, cô ta nhìn Miêu Nam đang ngồi xổm đầy vẻ đau đớn, từ cánh tay đến mu bàn tay vẫn còn những vết phồng rộp, vừa nhìn đã thấy đau.