Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 376

Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:45:37
Lượt xem: 59

Chương 376:

 

 

“Cô ta chỉ là đồng hương của anh thôi, anh vẫn luôn coi cô ta là em gái nhưng không ngờ cô ta lại cứ dây dưa không rõ với anh.“ Miêu Nam cau mày nhìn A Thụy với vẻ chán ghét: “A Thụy, tôi đã từng nói chúng ta không hợp nhau rồi. Cô muốn sống cả đời trong tộc còn cả đời này tôi không quay về nơi đó.”

“Tại sao?“ A Thụy không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc trong tộc có lỗi gì với anh? Anh đã quên lời hứa với tộc trưởng trước khi vào đại học rồi sao?” “Nếu như tôi không nói như vậy thì các người có để tôi ra ngoài không?“ Vẻ mặt của Miêu Nam hơi dữ tợn: “Miêu Thụy, tôi nói cho cô biết cô mau trở về đi, đừng ép tôi trở mặt với cô!”

 

 

“Anh còn có thể trở mặt như thế nào?” Miêu Thụy cười nhạo, lòng bàn tay phải hướng lên trên, cô ta đi về phía Trương Hân: “Thật ra tôi đã từng nhắc nhở cô rồi, anh ta không thể ở bên cô đâu.”

 

 

Thấy vậy, Miêu Nam vội kéo Trương Hân ra sau lưng, giọng nói nhẹ hơn: “A Thụy, chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau nên cô đừng làm như vậy, tôi cầu xin cô.”

 

 

Miêu Thụy nắm tay sau lưng, giọng điệu mang theo vẻ tuyệt vọng và không cam lòng: “Thế giới bên ngoài tốt vậy sao? Tốt đến mức khiến anh quên đi quê hương và hôn ước của chúng ta sao? A Nam, anh đã quên trưởng lão nuôi anh lớn rồi sao?”

 

 

Nghe vậy, trong lòng Miêu Nam hơi d.a.o động, anh ta thở hổn hển nhưng vẫn không chịu thả lỏng. Đúng lúc này, Trương Hân cảm thấy trong lòng đau nhức, cô ấy ôm n.g.ự.c rên rỉ đau đớn.

 

 

Sắc mặt của Miêu Thụy thay đổi, cô ta đưa tay kéo Miêu Nam rồi quan sát Trương Hân từ trên xuống dưới, hai mắt đột nhiên mở to.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-376.html.]

“Miêu Nam!” Miêu Thụy tức run người: “Anh đồng tâm ưm ưm…”

 

 

Miêu Nam dùng tay bịt chặt miệng Miêu Thụy vì sợ cô ta nói ra.

 

 

Miêu Thụy dùng sức kéo tay Miêu Nam ra nhưng dù sao anh ta cũng lớn hơn cô ta vài tuổi và tay của đàn ông cũng khá lớn nên Miêu Thụy không phải là đối thủ của Miêu Nam.Nhưng lúc này, có một con rắn nhỏ màu xanh chui ra từ trong cổ áo của Miêu Thụy, nó thè ra cái lưỡi dài và nhìn chằm chằm cánh tay của người đàn ông gần trong gang tấc.Trên mặt Miêu Thụy thoáng qua vẻ do dự, cuối cùng cô ta vẫn nhẹ nhàng ấn con rắn nhỏ màu xanh trở về.

TBC

 

 

“Thật cảm động.” Cùng với tiếng vỗ tay thưa thớt, một cô gái đi vào công viên.Khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhất thời ánh mắt Trương Hân đau xót, cô ấy lập tức nhào về bóng dáng kia: “Nhu Nhu, cậu đi đâu vậy?”Hàn Hướng Nhu đưa tay ôm Trương Hân, cô vỗ vỗ lưng an ủi cô ấy: “Mình thấy cô gái này đi theo hai người nên tạm thời trốn đi trước, mình muốn nhìn xem rốt cuộc họ muốn giở trò gì. Tuy vở kịch hơi ngắn nhưng mình vừa nhìn cũng đã hiểu rõ, nếu như mình đoán không nhầm thì chắc hẳn là một câu chuyện về một con sói mắt trắng thay lòng đổi dạ.”

 

 

Mặc dù Miêu Nam nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ cảnh giác nhưng anh ta vẫn không quên ghé vào tai Miêu Thụy dặn dò vài câu, lúc này anh ta mới buông lỏng tay che cô ta ra.Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Thụy có mấy dấu tay trắng xanh trong hơi đáng sợ. SÔng cô ta lại không quan tâm đến vẻ khó chịu trên mặt, cô ta vươn tay lấy con rắn nhỏ màu xanh ra để nó quấn lên cánh tay: “Cô là ai? Làm sao cô có thể phá vỡ kết giới của tôi?”Hàn Hướng Nhu lấy một tấm bùa hộ mệnh ra nhét vào trong tay Trương Hân, nhất thời cô ấy cảm thấy an toàn hơn nhiều, cơ thể cũng thư giãn hơn.

 

 

“Anh ta đã đối xử như vậy với cô, cô còn bảo vệ anh ta? Cô là đồ ngu hả?” Hàn Hướng Nhu dùng ngón tay vẽ một đạo phù trong khoảng không đặt lên đầu con rắn nhỏ màu xanh, nó giống như bị đánh thuốc mê vậy, cơ thể lập tức mềm nhũn.Miêu Thụy vô thức đưa tay ra đỡ con rắn rơi xuống, cô ta nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ sợ hãi nhưng Hàn Hướng Nhu không để ý tới cô ta mà đi thẳng về phía Miêu Nam.“Anh chính là bạn trai của Hân Hân sao?” Hàn Hướng Nhu đi tới quan sát Miêu Nam từ trên xuống dưới: “Anh định ăn bám nhà Hân Hân hả?”

 

 

Trên mặt Miêu Nam lộ vẻ thảm hại nhưng ngại vì có Trương Hân ở bên cạnh nên chỉ đành nhẫn nhịn, anh ta cố gắng giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, chúng tôi thật sự yêu nhau.”“Thật sự yêu nhau?” Hàn Hướng Nhu bật cười: “Yêu nhau dựa vào cổ trùng sao?” Hàn Hướng Nhu đưa tay chạm vào n.g.ự.c Miêu Nam, nhất thời thân thể anh ta cứng đờ, không dám động đậy.Trương Hân bước tới với vẻ sợ hãi, cô ấy kéo mạnh vạt áo của Hàn Hướng Nhu, rưng rưng nước mắt hỏi: “Nhu Nhu, thực sự là sâu sao? Là loại trắng trắng mập mập ấy hả?”

 

 

Hàn Hướng Nhu hơi yên lặng: “Mình không hiểu biết nhiều lắm về cổ trùng của Miêu tộc nhưng cũng có màu xanh giống như sâu bọ ấy.”

Loading...