Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 375

Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:45:20
Lượt xem: 29

Chương 375:

 

 

Trương Hân lắc đầu, cô ấy cố đè nén tình yêu trong lòng dành cho Miêu Nam, giọng nói hơi lạnh lùng: “Bạn cùng phòng đại học của em tới chơi nên ba ngày tới em muốn ở bên bọn họ, đoán chừng em không thể đi chơi với anh được.”

“Vậy sao...“ Miêu Nam suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Nói đến anh còn chưa gặp bạn em đâu, anh có nên mời bọn họ ăn một bữa không?” Trương Hân hạ mí mắt cố ngăn cản cảm xúc trong mắt, cô ấy thản nhiên nói: “Không cần đâu, đã lâu rồi bọn em không gặp nhau, bốn cô gái gặp nhau nói vài lời riêng tư nên nếu có anh sẽ không tiện lắm.”

 

 

Trong lúc nói chuyện, mấy món ăn Trương Hân gọi lần lượt được mang lên, Hàn Hướng Nhu ở bên kia cũng bắt đầu thưởng thức các món ăn ngon.

 

 

Trước đây, Trương Hân thường để bùa hộ mệnh vào túi thơm làm đồ trang sức đeo trên người, bây giờ trên cổ cô ấy trống rỗng và lại biết có người ra tay với mình nên trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng.

 

 

Hai người nói chuyện nói không ngừng, cho đến khi Hàn Hướng Nhu ăn no, Trương Hân vẫn không xuất hiện biểu hiện gì khác thường.

 

 

Lúc này, Trương Hân cũng vô cùng đau khổ vì trong lòng cô ấy rất mongmuốn được tiếp xúc với Miêu Nam nhưng lý trí lại mách bảo cô ấy rằng tất cả những tình cảm ấy rất có thể đã bị thao túng, hai loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cô ấy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

 

Trương Hân càng ở lại lâu lại càng cảm thấy khó chịu, Miêu Nam cẩn thận nhận ra điều gì đó không ổn nên anh ta quan tâm hỏi: “Em cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”

 

TBC

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-375.html.]

Trương Hân đặt đũa xuống: “Em cảm thấy nơi này hơi ngột ngạt nên muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”

 

 

Miêu Nam nhìn đồ ăn trên bàn mới ăn được một nửa với vẻ mặt tiếc nuối nhưng dường như anh ta cũng biết địa vị của mình trong lòng Trương Hân cũng không quá vững chắc, anh ta chỉ đành đứng dậy theo: “Gần đây có một công viên, chúng ta qua đó đi dạo đi.”

 

 

Mặc dù Trương Hân muốn về nhà ngay nhưng cô ấy cũng biết nếu như không xử lý xong chuyện của mình thì sớm muộn cô ấy cũng sẽ gặp rắc rối.Khi nhấc túi lên, Trương Hân cầm hóa đơn trên bàn lên trả tiền. Dường như Miêu Nam đã quen với việc này nên anh ta cứ ở bên cạnh nhìn Trương Hân trả tiền.

 

 

Hai người rời khỏi nhà hàng tư nhân, họ đi bộ tới công viên bên cạnh. Công viên không nhỏ không lớn, lại nằm ở cuối con hẻm và không có nhiều đèn nên cũng không có nhiều người tới đây đi dạo.Trương Hân càng đi càng hoàng sợ, cô ấy quay đầu lại thì không thấy Hàn Hướng Nhu đâu. Giống như cọng rơm làm gãy lưng lạc đà, đột nhiên Trương Hân hoảng sợ, cô ấy kéo cánh tay Miêu Nam và nói với vẻ hốt hoảng: “Miêu Nam, nơi này tối quá, hay là chúng ta về đi.”

 

 

Thấy vậy, Miêu Nam lập tức ôm lấy eo Trương Hân: “Thật xin lỗi, anh không biết em sợ hãi, vậy chúng ta đi thôi.”Lúc này, Trương Hân không để ý nữa quấn lấy và rúc thật chặt vào lòng Miêu Nam. Hai người vừa quay người lại thì phát hiện một cô gái khoảng 20 tuổi mặc trang phục dân tộc đang chặn đường họ.

 

 

Trương Hân không nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy còn muốn kéo Miêu Nam vòng qua cô gái kia nhưng không ngờ cô ta lại bước sang một bên và suýt đụng vào người Trương Hân.Trương Hân lùi về phía sau một bước, cô ấy vừa định chất vấn thì nhận ra tình huống xung quanh có gì đó không đúng lắm. Không biết ánh đèn trong công viên bị tắt từ lúc nào, xung quanh tối đen như mực, lúc nãy còn nghe thấy tiếng còi xe nhưng bây giờ không còn nghe thấy tiếng gì nữa, trong công viên yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

 

 

Đúng lúc Trương Hân không biết làm sao, Miêu Nam vô cùng tức giận đi về phía trước, giọng nói sắc bén vang lên mà Trương Hân chưa từng nghe trước đây: “A Thụy, tôi đã nói rất rõ với cô rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”Môi của A Thụy trắng bệch nhưng đôi mắt lại đỏ đến đáng sợ, cô ta chỉ vào Trương Hân ở bên cạnh, giọng điệu hơi nghẹn ngào: “Anh nghĩ em sẽ làm gì? Rõ ràng anh muốn kết hôn với em, cũng từng đồng ý với em sẽ rời khỏi cô ta nhưng tại sao anh lại hẹn hò với cô ta hết lần này đến lần khác?”

 

 

Nghe vậy, Trương Hân xanh mặt, cô ấy hất tay Miêu Nam ra với vẻ không thể tin nổi: “Cô ta nói như vậy là sao? Thì ra em là kẻ thứ ba đúng không?”“Không phải đâu!” Miêu Nam đã theo đuổi Trương Hân một thời gian nên đương nhiên rất hiểu tính cách của cô ấy, một khi phát hiện ra anh ta vẫn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, vậy thì chỉ có một con đường là chia tay. Huống chi anh ta biết Trương Hân còn chưa một lòng một dạ với mình, nếu như anh ta không tự xử lý tốt thì mọi cố gắng ban đầu sẽ đứt gánh giữa đường.

Loading...