Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 355
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:18:32
Lượt xem: 33
Chương 355:
Từ An Diễm chưa từng nói việc mẹ cô ấy xảy ra chuyện cho bất kỳ ai, cô ấy biết Hứa Tiểu Quân từ chức có liên quan tới sự kiện tỉnh đị, khi hỏi thăm ông ta phương thức liên hệ với đại sư cũng chỉ nhắc qua loa trong nhà xảy ra chút chuyện kỳ quái, cần tìm người hiểu biết phá giải, lúc này Hứa Tiểu Quân mới đều cử Hàn Hướng Nhu cho cô. Khi đó cô ấy lo lắng sốt ruột biết tin lập tức chạy tới tìm người, mãi đến lúc bước vào phòng thư ký cô ấy mới phát hiện bản thân hơi xúc động. Cô ấy không ngờ thư ký Hàn tại tính đúng đến vậy. Từ An Diễm xoa nắn lòng bàn tay của mình căng thằng hỏi: “Thư ký Hàn cô còn nhìn ra được cái gì nữa không?”
Hàn Hướng Nhu thon thả ung dung uống hết ngụm cà phê cuối cùng, rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng xoa khóe miệng: “Cha cô mất sớm mẹ cô thời trẻ gian khổ, trung niên bôn ba lúc tuổi già vốn nên được hưởng phúc mấy ngày, ngặt nỗi từ khi anh trai cô cưới vợ gia đình lại xào xáo không thôi, mẹ cô cũng không sống được mấy ngày lành.”
Từ An Diễm kích động khóc không thành tiếng: “Thư ký Hàn… Không, đại sư Hàn, ngài tính quá chuẩn xin ngài hãy cứu lấy mẹ tôi, bà ấy sắp c.h.ế.t rồi.”
Hàn Hướng Nhu nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ quái: “Không thể nào, từ tướng mạo của cô có thể nhìn ra được mẹ cô còn sống thọ được mấy năm, sao lại sắp c.h.ế.t được?”
Trong mắt Từ An Diễm lóe lên vẻ hoảng sợ, cô ấy khóc lóc nói: “Trên đùi mẹ tôi mọc đầy vảy, vốn tưởng chỉ là bệnh ngoài da nhưng càng nhìn lại càng thấy giống vảy rắn. Nửa đêm hôm qua chân bà ấy đột nhiên đau đớn không chịu nổi, đau tới tận sáng mới ngủ được. Sáng đi làm tôi có vào phòng dịch chăn cho bà ấy, lúc này mới phát hiện hai chân bà ấy vậy mà biến thành một cái đuôi rắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-355.html.]
“Chân biến thành đuôi rắn?” Sắc mặt Hàn Hướng Nhu hơi nghiêm túc: “Trước đó ngoại trừ mọc vảy còn có dấu hiệu nào khác không?”
Từ An Diễm nói ngay: “Trước đó có một lần mẹ tôi nằm mơ nói mình bị rơi vào một ổ rắn, có rất nhiều rắn quấn lấy bà ấy. Ngoài ra tính tình bà ấy dạo này thường xuyên bực bội, tôi cứ tưởng là vì giận anh và chị dâu tôi cho nên cũng không mấy để ý, không biết điều này có liên quan hay không?”
TBC
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một chút: “Chúng ta đến nhà cô xem thử trước đi, chỉ nghe lời nói tôi rất khó phán đoán tình huống cụ thể.”
Từ An Diễm kích động suýt thì rơi nước mắt, sáng nay từ sau khi phát hiện thay đổi kỳ lạ trên người mẹ cô ấy như ruồi nhạn không đầu mà hỏi thăm khắp nơi xem có ai quen đại sư cao tay nào không. Nhưng thời buổi hiện đại rất ít người gặp phải chuyện kỳ quái thế, Từ An Diễm lại không thể nói thẳng sự thật về tình trạng cơ thể mẹ mình cho mọi người, cô ấy chỉ có thể hàm hồ nói cơ thể mẹ không quá thoải mái, ngược lại bị một đám người giáo dục đừng tin mấy thứ vô dụng kia, có bệnh thì nhanh chóng đưa vào bệnh viện khám thì hơn đừng chậm trễ thời gian.Ngay lúc cô ấy rơi vào tuyệt vọng chợt nhớ tới hình như Hứa Tiểu Quân cũng gặp phải chuyện quái lạ nên mới từ chức, cô nhanh chóng gọi tới hỏi mới biến hóa ra đại sư chân chính đang ở ngay bên người mình.Từ An Diễm nghe Hàn Hướng Nhu tính rành mạch chuyện trong nhà mình như thế thì thầm may mắn vì đã nghe lời Hứa Tiểu Quân tới tìm cô. Vốn trong ấn tượng của cô ấy đại sư thường sẽ là một ông cụ râu dài tóc bạc, tiên khí phiêu dật mới đúng, cô ấy không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi như thư ký Hàn vậy mà cũng hiểu những chuyện kỳ lạ đó, quả thật là không thể trong mặt mà bắt hình dÔng được. Nhưng cũng may đại sư là đồng nghiệp của cô ấy, nếu là người xa lạ không quen không biết, bản thân cô ấy chưa chắc đã mời nỗi người ta.
Hai người vội vã rời khỏi công ty, Từ An Diễm ngồi trên xe Hàn Hướng Nhu chỉ đường cho cô chạy. Điều kiện gia đình Từ An Diễm khá bình thường, cha c.h.ế.t sớm một mình mẹ gồng gánh nuôi hai anh em cô ấy, bây giờ tới tuổi hưởng phúc lại gặp đủ chuyện không hài lòng.Hàn Hướng Nhu lái xe chạy theo đường mà Từ An Diễm chỉ tới một khu dân cư cũ, trong khu dân cư không có chỗ đỗ xe cố định, trước và sau chung cư chỗ nào có đất trống thì chỗ đó đỗ đầy xe, nên đường vào cũng vô cùng chật hẹp.Hàn Hướng Nhu thấy lối vào khu chung cư không dễ đi, nên dừng xe ở khoảng đất trống ngoài cổng lớn, rồi cùng Từ An Diễm đi bộ vào. Lúc này đúng vào giờ tan tầm, người trong khu dân cư khá đông lại là hàng xóm lâu năm, dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi Từ An Diễm, thuận tiện hỏi thăm xem vì sao hai ngày này không thấy mẹ cô ấy ra ngoài.