Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-11-14 01:00:56
Lượt xem: 56
Chương 350:
Hàn Hướng Nhu cầm lấy một cái bánh kem nhỏ từ cái giá bên cạnh xé ra ăn một ngụm, cười lắc đầu: “Tôi bao lớn rồi mà còn mua quần áo mới ăn tết, bình thường tôi mua nhiều quần áo lắm rồi.” “Không khí năm mới mà, nói nữa đây là năm đầu tiên cô đi làm, khác với thời học sinh trước kia.” Ánh mắt Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu vô cùng chuyên chú: “Tổng giám đốc của cô sẽ chi trả cho cô.“
Hàn Hướng Nhu giật mình thật: “Phúc lợi tết của công ty chúng ta tốt vậy sao?“ Cô vô vai Cố Bách Nhiên cái bốp, hưng phấn hét to một tiếng: “Vậy đi mua liền đi, mấy này không đi làm suýt thì lỡ địp may hiếm có rồi.” Cố Bách Nhiên cười lắc đầu, khởi động xe chạy về phía trung tâm thành phố: “Chúng ta đi ăn sáng trước.”
Hàn Hướng Nhu ăn bánh kem xong ngậm khô bò mở wechat ra, hưng phấn gửi một hàng chữ vào trong group thư ký: Tổng giám đốc Cố nói công ty ăn tết tặng quần áo mới, tổng giám đốc trả tiền, vậy mà tôi không biết công ty chúng ta có phúc lợi này đó.]
Trong group vừa rồi còn đang sôi nổi thảo luận bữa sáng ăn gì chợt im ru, thân ái, người cô nói hình như không phải là tổng giám đốc mà chúng tôi biết đâu!
…
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-350.html.]
Tập đoàn Thần Huy thân là tập đoàn lớn hiện đại, tết nhất lễ lạc thường sẽ phát một số tiền thưởng phong phú cho nhân viên, còn mấy loại quà tặng linh tinh hầu như không có. Thế nên chuyện tết nhất công ty tặng quần áo mới có tổng giám đốc trả tiền gì đó, Trần Lâm thề chị ấy làm cho tập đoàn Thần Huy mười mấy năm lần đầu tiên nghe được chuyện mới lạ như thế.
Trần Lâm tưởng tượng đến vẻ mặt ngây ngốc của Hàn Hướng Nhu khi gửi tin nhắn này, thì nhịn không được nở nụ cười khổ. Trước kia tổng giám đốc Cố lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, ngoại trừ công việc anh không hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác, đối với những người phụ nữ theo đuổi mình anh lại càng không có sắc mặt tốt. Trần Lâm vẫn luôn cho rằng tổng giám đốc Cố qua tuổi ba mươi sẽ tìm một người phụ nữ gần như hoàn mỹ dựa theo các yêu cầu khó khăn của mình để kết hôn, không ngờ anh lại bất chợt rung động như thế.
Chị ấy lại nhớ tới ngày đầu khi Hàn Hướng Nhu mới vào phòng thư ký, tổng giám đốc Cố còn lo lắng sợ sẽ lại có một bình hoa ỷ vào sắc đẹp mà quyến rũ anh, vẻ mặt như gặp phải kẻ địch lớn. Không ngờ mới nửa năm trôi qua, bình hoa vẫn là bình hoa không hiểu sự đời, mà tổng giám đốc Cố hình như đã tự mình rơi vào lưới rồi.
Trần Lâm tượng tướng tới dáng vẻ tổng giám đốc Cố ăn thiệt mà vỗ đùi cười ha hả. Mọi người trong phòng thư ký đều nhìn ra tổng giám đốc Cố thích Hàn Hướng Nhu, chẳng những sáng tạo cơ hội ở riêng cho hai người. Thậm chí vì muốn mở cửa sau cho Hàn Hướng Nhu bọn họ còn phân cho cô nhiệm vụ quản lý văn phòng tổng giám đốc trên danh nghĩa. Trần Lâm tin tưởng, nếu không phải Hàn Hướng Nhu không muốn, chắc tổng giám đốc Cố còn muốn kê bàn cho cô ngay trong văn phòng của anh luôn. Miễn cho mỗi lần anh muốn nhìn thấy cô còn phải viện cớ pha trà vác ly đi ra ngoài, rõ ràng trong văn phòng tổng giám đốc có sẵn phòng trà nước, đồ bên trong còn đầy đủ hơn ngoài khu công cộng nữa.
Các thư ký ôm điện thoại nghẹn cười không ai trả lời tin nhắn của cô, Hàn Hướng Nhu ăn xong khô bò trên tay lại túm thêm một nhúm nữa bỏ vào miệng, cô lại gửi một meme khuôn mặt khó hiểu: [Sao mọi người không trả lời gì hết?]Trần Lâm gửi một tin nhắn: [Bây giờ em đang ở đâu?]Hàn Hướng Nhu vô cùng thành thật đáp lại: [Đang ở trên xe, tối hôm qua em vừa giải quyết xong một vụ. Tổng giám đốc Cố nói lát nữa ăn sáng xong sẽ mang em đi mua quà tết bổ sung.]Khương Manh Manh gửi meme cười rớt nước mắt: [Vậy hai người đi dạo vui vẻ đi, tối hôm nay phòng thư ký liên hoan, cậu có tới không?]
[Đi! Đi! Đi!] Hàn Hướng Nhu trả lời rất nhanh: lôi sẽ không bỏ lỡ dịp ăn cơm với mọi người đâu.]Chưa đầy hai mươi phút sau, Cố Bách Nhiên đã chạy xe vào trung tâm thành phố, thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ anh quay sang liếc mắt nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, chỉ thấy cô đang phồng má chu môi, hai mắt thỏa mãn hơi híp lại, thoạt nhìn rất là hưởng thụ.Cố Bách Nhiên mỉm cười nhìn cô, giọng dịu dàng khác một trời một vực với khi làm việc: “Sáng cô muốn ăn gì?”Mỗi khi đói bụng Hàn Hướng Nhu đều có thể nhớ tới cả đống đồ ăn, lúc này cô đã nghĩ xong thực đơn cho buổi sáng trả lời vô cùng dứt khoát: “Chúng ta ăn điểm tâm sáng kiểu Hồng Kông đi, tôi muốn một tô cháo hải sản nóng, kèm với xương sườn hấp, chân gà hấp, bao tử bò, bò viên, các loại thịt nướng mỗi thứ một phần, còn sủi cảo gì đó nhìn xem có gì thì lên cũng được, dù sao ăn với thịt tôi không yêu cầu quá nhiều.”