Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 334
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:28:00
Lượt xem: 56
Chương 334:
“Khí hỗn nguyên?” Cố Bách Nhiên giật mình: “Người hỗn nguyên ghi chép lại chuyện trước hỗn độn, đó là khởi nguồn của nguyên khí. Sao bây giờ lại có khí hỗn nguyên được.” Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn anh, cười khẽ: “Ngay cả âm phủ cũng không thể có được khí hỗn nguyên, chỉ cần có thể lừa gạt giả mạo là được.” Cô quay lại nhìn đầu rồng, nhẹ giọng tiếp tời: “Nam dương nữ âm, hai khí đen trắng lần lượt thay nhau vận chuyển cũng có thể gọi là hỗn nguyên, chỉ cần phù hợp với đạo tự nhiên là được.”
Cố Bách Nhiên giật mình sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã thấy Hàn Hướng Nhu bước một bước về phía anh, hai người chỉ cách nhau khoảng nửa bước. Anh lập tức hiểu ý cô, chậm rãi đưa tay phải ra nhẹ nhàng nắm lấy tay trái cô. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ có ngón trỏ giơ lên.
TBC
Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn mặt anh, hít sâu một hơi: “Sau khi tôi đếm 3, 2, 1, anh hãy dồn dương khí vào ngón trỏ, chú ý đừng để quá nhiều, đường kính khoảng nửa cm là được.”
Cô nói xong còn có chút lo lắng, tính đi tính lại Cố Bách Nhiên mới nhập môn chưa đầy 2 tháng, cô lo anh chưa thể kiểm soát dương khí thành thạo như vậy. Khí hỗn nguyên này phải cần dương khí và âm khí như nhau mới được, cho dù là làm giả cũng không thể có chút khác biệt nào.
Cố Bách Nhiên đương nhiên biết Hàn Hướng Nhu đang lo lắng điều gì, anh dùng tay trái mình vịn lấy bả vai của cô rồi hít sâu: “Dương khí này chính là một phần của cơ thể tôi, kiểm soát dương khí giống như tôi điều khiển tay chân vậy. Không có gì sai lệch, cô yên tâm là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-334.html.]
Hàn Hướng Nhu gật gật đầu, dẫn anh đi tới trước cánh cửa gỗ, chầm chậm giơ 2 bàn tay đan vào nhau lên: “Chuẩn bị! 3, 2, 1!”
Khi số “1” vừa mới thốt ra từ trong miệng cô, khí chí dương và khí cực âm chui ra từ ngón trỏ của Cố Bách Nhiên và Hàn Hướng Nhu cùng lúc, hai luồng khí lập tức hòa làm một.
Hai người lập tức giơ tay lên, nhanh chóng vẽ mắt trên đầu rồng. Chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng lóe lên, âm lông chậm rãi mở mắt. Thân thể nó nâng lên, từ trên cao nhìn xuống hai người một lúc, tiếp đó nhẹ nhàng vung đuôi nhảy lên khỏi cánh cửa, chui ra từ vách tường bên cạnh và biến mất không còn dấu vết.
Cửa gỗ không còn trận pháp âm lông chẳng khác nào cánh cửa gỗ bình thường, Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng đẩy nó ra, khí tức của người giấy nhỏ cuối cùng cũng truyền ra một cách rõ ràng. Cô cảm ứng vị trí của nó, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ ở đây.”
Hai người lần lượt bước vào, bấy giờ mới phát hiện bên trong lại là một nhà giam. Hàn Hướng Nhu men theo khí tức của người giấy nhỏ vào bên trong, nhanh chóng tìm được bóng dáng của Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt ở trong một phòng giam ở cạnh tường.Cô lập tức đi tới, nhỏ giọng gọi: “Điềm Điềm, Nguyệt Nguyệt!”Hoa Điềm Điềm ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hàn Hướng Nhu, nước mắt sắp chảy ra: “Chưởng môn, chị đến cứu bọn em rồi!”Cô gật đầu, vung tay lên thiết lập một kết giới bao bọc lấy toàn bộ phạm vi phòng giam, sau đó ném một lá bùa Rực Lửa ra. Ngọn lửa thiêu đốt sạch khí u minh đang bao vây lấy Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt, hai con quỷ đứng bật dậy khỏi đống cỏ nhào vào lòng Hàn Hướng Nhu, xúc động lau nước mắt.
Cô giơ tay lên xoa đầu Hoa Điềm Điềm, lại xoa xoa mặt Hàn Nguyệt, vừa sợ vừa giận mà hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra hả? Sao lão gia Thành Hoàng lại nhốt các em ở nơi này?”“Ta không giam bọn họ ở trong này.” Vừa dứt lời, mọi người chỉ nghe một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trong góc: “Ta mới là Thành Hoàng thật, kẻ bên ngoài kia là giả.”Hai người hai quỷ giật mình trước giọng nói đột ngột vang lên, bọn họ nhìn theo hướng phát ra âm thanh mới phát hiện còn có một phòng giam ở trong vách tường đối diện, nếu không chú ý thì sẽ không nhìn ra. Nhà giam trong miếu Thành Hoàng được thắp 2, 3 cây đuốc quanh năm, ánh sáng cũng chỉ mờ tối, gần như không có tác dụng chiếu sáng. Mà phòng giam đó vừa khéo lại nằm trong góc tường, cho dù mặt trăng nhỏ ở chỗ Hàn Hướng Nhu cũng không chiếu đến bên kia, nhìn sang chỉ thấy đen thùi lùi chứ không thấy gì cả.Cô xoay người lại giơ tay lên, mặt trăng nhỏ treo trên đầu cô lập tức bay lơ lửng qua, chiếu sáng rõ ràng bên trong. Hàn Hướng Nhu tiến tới đánh giá con quỷ tự xưng là lão gia Thành Hoàng trong phòng giam kia. Dáng vẻ con quỷ thoạt nhìn khoảng 50 đến 60 tuổi, để chòm râu dê, mái tóc bù xù trên vai gần như đã hoa râm. Trên người ông ấy không mặc quan bào của lão gia Thành Hoàng, chỉ mặc đồ trong màu trắng ngồi trên đống cỏ, hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Trên mặt ông ấy có một dải băng dài mỏng rủ xuống, có lẽ là dùng để chặn miệng ông ấy lại, chẳng qua không ngờ một bên lại bị rơi xuống.