Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:06:44
Lượt xem: 48
Chương 326:
Vương Uy thò đầu ra nhìn quản lý Hắc, người kia dường như phát hiện ra, tầm mắt xuyên qua rất nhiều quỷ hồn nhìn thắng vào mặt cậu ta. Từ sau khi tu luyện, cậu ta nhạy cảm hơn quỷ bình thường rất nhiều, mặc dù cậu ta không cảm nhận được bất kỳ uy áp nào từ người hắn ta, vậy mà trong lòng lại hết sức rõ ràng đây tuyệt đối không phải con quỷ mà mình có thể chọc nổi.
Khi nhận ra quản lý Hắc nhìn tới, Vương Uy lập tức giả vờ quay đầu lại nói chuyện với con quỷ sau lưng như không có chuyện gì xảy ra. May mà quản lý Hắc chỉ nhìn Vương Uy một lúc, hình như không phát hiện ra khác thường liền dời tầm mắt đi. Những con quỷ khác hoặc là khách quen của chỗ này, hoặc là được những quỷ khác dẫn tới. Tất cả đều có chút kính nể quản lý Hắc, mọi người nhanh chóng xếp hàng dựa theo yêu cầu của hắn ta. Vị trí của Vương Uy xem như là gần chính giữa, nhưng dù vậy thì cậu ta vẫn chưa nhìn thấy cửa chính của chợ quỷ ra sao, nhìn ra phía sau, hàng người kéo dài hơn 2 đặm hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.
Trong lúc nói chuyện, thời gian đã điểm 11 giờ tối. Vương Uy thấy quản lý Hắc cầm cây gậy lên, hình như gõ vào chỗ nào đó mấy lần. Cậu ta vừa định bay lên để nhìn rõ hơn một chút, lại nghe thấy người đằng trước hào hứng lên tiếng: “Mở rồi mở rồi!”
Vương Uy đi theo đội ngũ tiến về phía trước, cho đến khi đến cửa chính của chợ quỷ mới phát hiện cửa chính của nó lại mở ra trên núi, có điều trong ngọn núi này không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.
Vốn tưởng rằng chợ quỷ nằm trong lòng núi, tuy nhiên sau khi vào rồi cậu ta mới nhận ra núi lớn chỉ là một lối đi, bên trong có thế giới khác. Vương Uy vừa bước vào đã tách khỏi con quỷ dẫn đường, vì thế cậu ta dứt khoát tự mình đi dạo trong chợ quỷ.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-326.html.]
Chợ quỷ được phân chia thành các cửa hàng cố định và sạp hàng rải rác. Cửa hàng cố định tà có quan hệ mới mở được, có một số nghe nói đã kinh doanh hơn 100 năm, tà cửa hàng tâu đời thật sự. Mỗi khi chợ quỷ mở cửa kinh doanh, quỷ trong cửa hàng đến đến trước nửa tiếng bằng một tối đi khác để mở cửa buôn bán, các sạp hàng rải rác thì theo chân cùng vào với khách hàng. Nếu có đồ muốn bán thì đến ngôi nhà tá ở sau chợ quỷ nộp ít tiền vàng mã cho quản lý Hắc để lấy bảng hiệu, sau đó có thể đến khu vực sạp hàng rải rác để bày hàng. Vương Ủy đi dạo tần tượt từng cửa hàng, thậm chí còn ăn 1 bát đậu phụ thối và 2 xiên thịt dê. Mặc dù cậu ta ở nhà ngày ăn 3 bữa không đói, nhưng mà đạo phố không ăn gì tại cảm giác như tuôn thiếu thiếu gì đó. Tiếc là tân đó Vương Uy không mang theo nhiều tiền, đồ ăn bán trong chợ quỷ tại rất đắt. Số tiền trong túi cậu ta cũng chỉ đủ mua một vài quà vặt, còn những đồ chơi ty kỳ hiếm lạ kia chỉ có thể nhìn thôi. Vương Ủy kể lại chuyện mình đi đạo ở chợ quỷ xong , sau đó mới áy náy tên tiếng: “Lần trước, tôi đã nhắc đến chợ quỷ trong khi tu luyện, nói sau khi bận rộn xong sẽ mang thêm ít tiền đi đạo một hồi, mua mấy thứ hiếm lạ. Khi đó sư muội Hoa cực kỳ hào hứng lắng nghe chuyện về chợ quý, tôi thật sự không ngờ cô ấy sẽ tự mình dẫn Nguyệt Nguyệt đi.”
Hàn Hướng Nhu khẽ lắc đầu, lên tiếng an ủi cậu ta: “Nếu như thật sự có người để mắt đến các cậu, cậu đi cùng bọn họ cũng vô ích, điều này không trách cậu. Hơn nữa dựa theo những gì cậu miêu tả, chợ quỷ này cũng không phải mới mở ngày một ngày hai, theo lẽ thì không nên xuất hiện việc như thế. Có điều mặc kệ là tình huống gì, chúng ta cũng đi xem rồi hẵng nói.”
Ba con quỷ Hoa Điềm Điềm đã mất tích 5 ngày, hôm nay đã là ngày thứ 5, tối nay chợ quỷ sẽ mở cửa lại.
Mặc dù chợ quỷ mở cửa buôn bán vào 11 giờ tối, sÔng Hàn Hướng Nhu vẫn lái xe chợ Vương Uy đi vòng quanh núi Đàm Tuyền. Tuy rằng lúc cậu ta tới là buổi tối, chỉ là quỷ hồn trời sinh có năng lực nhìn ban đêm, dù là phạm vi có hạn nhưng cũng đủ để cậu ta quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.
Cô dừng xe ở dưới chân núi, Vương Uy ra khỏi xe vòng quanh lân cận một vòng rồi đi tới vách đá trơn nhẵn bên cạnh: “Tôi nhớ là ở gần đây, sau khi tôi vào cửa còn đặc biệt thấy một gốc cây nghiêng ở bên cạnh.”
Hàn Hướng Nhu giơ tay sờ lên vách núi, quả nhiên có thể cảm nhận được dấu vết của trận pháp từ bên trong. Tuy cô có lòng tin phá vỡ được kết giới này, chẳng qua động tĩnh sẽ vô cùng lớn. Có lẽ bên này cô vừa mới phá vỡ kết giới, quỷ bên trong sẽ đưa mấy người Hoa Điềm Điềm đi, còn không bằng chờ đến tối đi thẳng vào, để tránh rút dây động dừng.