Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-11-13 16:06:23
Lượt xem: 50
Chương 325:
Hàn Hướng Nhu lập tức rót linh lựcvào ngón tay, nhanh chóng vẽ một lá bùa giữa không trung, muốn mạnh mẽ phá nát kết giới bao vây nhóm Hoa Điềm Điềm. Nhưng Hàn Hướng Nhu vừa mới ra tay đã bị đối phương phát hiện, người nọ nhanh chóng tu bổ kết giới, chẳng qua nháy mắt đó cũng đủ để Hàn Hướng Nhu cảm nhận được hơi thở của người giấy nhỏ.
Hàn Hướng Nhu đột nhiên mở to mắt trên mặt lộ ra vẻ giận dữ khó kiềm nén: “Đám đụng tới đệ tử của ta, cũng không xem thử mình có bao nhiêu gan chó!” Hàn Hướng Nhu không biết lai lịch lẫn mục đích của người nọ, nhưng hơi thở mà người giấy nhỏ truyền ra trong khoảnh khắc xé rách kết giới vẫn làm Hàn Hướng Nhu yên tâm không ít. Ít nhất ba quý hiện tại vẫn an toàn không có việc gì, chuyện này quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác.
Hàn Hướng Nhu sửa sang lại bùa chú trong túi một chút, rồi mở ngăn kéo lấy một xấp bùa phá trận bỏ vào, mặc kệ là kết giới gì cô tin một chồng bùa phá trận này của cô sẽ nổ cho nó tan tác không thừa chút cặn nào. Hàn Hướng Nhu thu dọn mọi thứ xong chuẩn bị ra cửa, lúc này Vương Uy bay từ cửa sổ vào vừa nhìn thấy Hàn Hướng Nhu cậu ta hỏi ngay: “Chưởng môn, hai vị sư muội đi đâu rồi? Hôm nay tôi muốn mang các cô ấy luyện tập thuật pháp.”
Sắc mặt Hàn Hướng Nhu khó coi nói: “Mấy hôm trước Điềm Điềm và Nguyệt Nguyệt ra ngoài chơi, đến giờ còn chưa về, vừa rồi tôi bấm đốt ngón tay tính thử, hẳn là bị người ta nhốt rồi.”
Vương Uy lập tức nói: “Các cô ấy đang ở hướng nào, tôi đi chung với chưởng môn.”
Hàn Hướng Nhu nhớ lại vị trí mà mình cảm ứng được khi nãy, mày hơi nhăn lại: “Hẳn là gần núi Đàm Tuyền ở Thành Tây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-325.html.]
“Núi Đàm Tuyền?” Vương Uy sửng sốt một chút: “Chưởng môn, tháng trước tôi mới nhắc tới nơi đó với hai vị sư muội, nơi đó có một cái chợ quỷ.”
“Chợ quỷ?” Bàn tay thu dọn ba lô của Hàn Hướng Nhu hơi dừng lại: “Sao tôi không biết ở Lâm Hải còn có một chợ quỷ?”
TBC
Vương Uy hơi ảo não gãi gãi tóc: “Trước đó tôi từng đi qua một lần, lần trước nhắc tới Lâm Hải có nơi nào chơi vui tôi thuận miệng nhắc một câu với Hoa sư muội. Thật ra thành phố nào cũng có chợ quỷ, có thành phố quy mô lớn chút sẽ náo nhiệt như phố buôn bán vây, chỗ nào nhỏ thì chỉ có vài quầy hàng gì đó.”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Hàn Hướng Nhu ngồi xuống ghế sô pha, đặt túi xách sang một bên rồi chỉ tay sang ghế sô pha bên cạnh: “Cậu ngồi xuống từ từ kể, nói hết những gì cậu biết về chợ quỷ đi.”Vương Uy ngồi xuống, sắp xếp lại ngôn từ rồi trả lời: “Đây là chuyện xảy ra khi chưởng môn đi tham gia so tài huyền môn, khi đó tôi vừa mới bế quan 7 ngày. Đến lúc ra ngoài vừa khéo là 10 giờ tối, tôi thấy cha mẹ đều ngủ rồi nên muốn ra ngoài dạo một lát. Khi tôi vừa mới ra khỏi khu dân cư liền bắt gặp một âm hồn đi về phía Tây.”“Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, có điều sau khi thấy liên tục mấy con quỷ, bấy giờ mới không kìm chế được mà kéo một âm hồn lại hỏi kết quả. Sau đó tôi mới biết, dưới chân núi Đàm Tuyền ở phía Tây thành phố có một chợ quỷ. Nó sẽ mở cửa vào mỗi mùng 5 và mùng 10 âm lịch, bên trong bán không ít thứ thú vị hiếm lạ. Lúc ấy tôi nghe xong rất tò mò, đúng lúc trong túi cũng có chút tiền giấy, bèn đi theo đối phương...”
Vương Uy mới khoảng 20 tuổi, vẫn còn tính hoạt bát hiếu động của thiếu niên, nếu không ban đầu cũng sẽ không c.h.ế.t thảm như vậy. Sau khi đưa cậu ta về, Hàn Hướng Nhu đã bảo cậu ta tu quỷ đạo. Mặc dù bình thường Vương Uy có thể tĩnh tâm bế quan, sÔng một khi thả lỏng thì căn phòng kia không nhốt được cậu ta, cuộc sống về đêm còn đặc sắc hơn lúc còn sống.Vương Uy nhất thời cảm thấy thú vị khi nghe nói có chợ quỷ, còn bán đủ loại đồ hiếm lạ, bèn đi theo người ta. Quỷ đi đường nhanh hơn con người rất nhiều, hai con quỷ đi 30 dặm mất chưa đầy nửa tiếng đã tới nơi. Sau khi đến nơi, cậu ta mới phát hiện nơi này giống như doanh trại quỷ to lớn, có khoảng 700 đến 800 con quỷ đang chen lấn, bọn họ đều đang chờ chợ quỷ mở cửa.Chợ quỷ mở cửa chính thức vào 11 giờ tối. Khoảng 11 giờ 40, một người đàn ông mặc áo choàng đen không thấy rõ mặt mũi không biết từ đâu chui ra. Hắn ta cầm trong tay một cây gậy, quát lên với giọng điệu thô lỗ: “Tất cả xếp hàng, ai không xếp hàng thì khỏi vào.”
Vương Uy vừa định lên tiếng, chỉ thấy con quỷ dẫn cậu ta tới vươn tay túm lấy cậu ta đứng vào hàng, sau đó nhỏ giọng nói: “Vị này là người của chợ quỷ, bởi vì hằng năm đối phương đều mặc đồ đen che mặt, cho nên mọi người đều gọi người này là quản lý Hắc.”