Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:44:08
Lượt xem: 52
Chương 313:
Hàn Hướng Nhu lấy một lá bùa ném ra ngoài, hỏa hoạn nhanh chóng tan biến, công trường khôi phục tình trạng ban đầu. Quỷ nằm đưới đất cũng bò dậy, dường như bọn họ cũng rất ngạc nhiên. Bọn họ nhanh chóng phát hiện mọi thứ xung quanh đều hết sức lạ lẫm, ai nấy đều Lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, có vẻ như cũng không biết hiện tại bản thân đang ở đâu.
Hàn Hướng Nhu thấp giọng dặn dò Cố Bách Nhiên một câu, bảo anh dẫn Lưu Viễn Sơn và Tằng Hiền Lương chờ ở chỗ này, cô thì một mình xuống dưới. Những quỷ hồn này vẫn luôn sống tuần hoàn trong kết giới được tạo ra từ âm khí cuồn cuộn vào 80 năm trước một cách tự nhiên. Đã quá lâu rồi bọn họ mới cảm nhận được hơi thở của người sống, lúc cô bước xuống, rất nhiều quỷ hồn của thôn dân đều không nhịn được nóng nảy.
Hàn Hướng Nhu chậm rãi thả ra một ít âm khí trong cơ thể, nồng độ âm khí vừa đủ để xoa địu sự nóng nảy của những quỷ hồn này mà không dày đến mức khơi dậy bản năng nguyên thủy của bọn họ. May mà cô đã kiểm soát âm khí hết sức thành thạo, dứt khoát dùng âm khí bao bọc lên người như một lớp lụa mỏng. Bấy giờ các quỷ hồn mới bình tĩnh tại, chỉ là hoàn cảnh xa lạ khiến bọn họ trong có vẻ bất an.
Cô đi xuyên qua giữa bọn họ đi ra bên ngoài cao ốc, tất cả hồn phách nghe thấy âm thanh đều đồng loạt quay đầu lại nhìn cô. Lưu Viễn Sơn ở tầng trên thấy rõ ràng suýt chút nữa đã hét lên, may thay ông ta phản ứng nhanh lập tức bịt kín miệng mình. Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, ông ta mới nhỏ giọng thì thầm với Tằng Hiền Lương: “Đại sư Hàn này đúng là phi thường, nhiều quỷ như vậy nhìn cô ấy mà cô ấy lại không chùn chân.”
Tằng Hiền Lương nhìn ông ta, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự hào: “Nếu không thì làm sao gọi là đại sư chứ?” Ông ta nhếch mép hất cằm nhìn về phía Chu Hải đang len lén vắt quần ở cách đó vài bước: “Thứ mà ông mời về kia cũng dám xưng là đại sư sao? Cũng không sợ mất mặt à!”
TBC
Lưu Viễn Sơn lúng túng xoa xoa mặt, nhỏ giọng thở dài: “Đây chẳng phải vả mặt sao, chát chát! Tôi cũng sắp đau c.h.ế.t rồi!”
Hai người nhỏ giọng thầm thì mấy câu rồi tiếp tục nhìn ra ngoài, chỉ thấy Hàn Hướng Nhu đi tới trước mặt một người lính ở gần mình nhất, hỏi với thái độ hiền hòa: “Chiến sĩ trẻ, cấp trên của các cậu là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-313.html.]
Chiến sĩ trẻ thoạt nhìn cũng chỉ 17, 18 tuổi, trên mặt tràn đầy bùn đất không nhìn ra mặt mũi thật, chỉ có một đôi mắt vô cùng sáng ngời. Cậu ta nhìn cô, giơ tay chỉ về phía sau: “Đại đội trưởng, có người tìm anh kìa.”
Để tránh làm phiền bọn họ, Hàn Hướng Nhu đã dùng âm khí để duy trì dáng vẻ lúc còn sống của những quỷ hồn này lúc phá vỡ kết giới của bọn họ. Cho nên bọn họ không hề phát hiện ra bất cứ điều khác thường nào, chỉ cảm giác khó hiểu khi đội quân của mình đột nhiên thay đổi địa điểm.
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi vững vàng bước tới, lịch sự lên tiếng: “Vị đồng hương này, cô có chuyện gì không?”
Hàn Hướng Nhu nghe thấy cách gọi mộc mạc của đại đội trưởng với mình, chìa tay phải ra với tâm trạng phức tạp: “Xin hỏi đại đội trưởng xưng hô ra sao?”“Tôi họ Lưu, Lưu Đại Cương.” Anh ấy nhìn cô chìa tay ra, vội vàng lau tay mình lên áo, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô rồi nhanh chóng buông ra, cẩn thận hỏi: “Đồng hương, xin hỏi nơi này là chỗ nào? Sao chúng tôi lại đột nhiên ở đây thế?”Anh ấy quay đầu lại nhìn những tên giặc ngoại xâm Nhật Bản, nhận ra thân thể của bọn chúng đều có chút trong suốt, mờ mịt đến mức ngay cả mặt cũng không thấy rõ, không nhịn được lẩm bẩm: “Sao đám giặc kia trong giống quỷ vậy?”
Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội tiếp lời: “Bởi vì bọn chúng đã c.h.ế.t rồi, 80 năm trước, xe đạn dược của giặc ngoại xâm nổ tung, tất cả mọi người đều chết.”Lưu Đại Cương lớn tiếng cười ha hả: “Chết là tốt, c.h.ế.t là tốt, chỉ là tiếc số đạn dược kia, nếu như lấy được sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t được rất nhiều giặc ngoại xâm...” Anh ấy vừa nói, chợt ý thức được điều gì đó sai sai, liền bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Hướng Nhu: “80 năm trước á?”Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “80 năm đã trôi qua rồi.”
“Vậy mà đã qua 80 năm rồi ư? Sao tôi không nhận ra nhỉ?” Lưu Đại Cương vừa lẩm bẩm được mấy câu, có vẻ không đau lòng cho lắm, trái lại anh ấy hỏi tiếp: “Đám giặc ngoại xâm Nhật Bản kia đã bị đuổi đi chưa?”Vành mắt Hàn Hướng Nhu hơi đỏ lên: “Đuổi đi rồi, bây giờ đất nước thái bình, ca múa mừng cảnh thanh bình.”Lưu Đại Cương lập tức chảy nước mắt, anh ấy ngửa đầu cười to để che giấu: “Vậy thì ông đây không c.h.ế.t vô ích rồi.”