Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:37:49
Lượt xem: 45
Chương 307:
Khẩu vị của Hàn Hướng Nhu luôn tương đối tốt, cô gọi một phần bò bít tết áp chảo, thêm một phần cà ri tôm kiểu Thái và một phần bánh mì. Ăn tôm xong , chấm bánh mình vào nước dùng của cà ri tôm cực kỳ ngon. Đến giờ ăn, phòng chờ cũng cung cấp đồ ăn thức uống.
Tuy rằng Lưu Viễn Sơn vẫn mất hồn mất vía nghĩ đến chuyện ở công trường, sÔng dù sao ông ta đã vật lộn cả đêm rồi, cộng thêm đến trưa vẫn chưa ăn cơm nên bụng trống rỗng. Lúc nhân viên làm việc đến hỏi Lưu Viễn Sơn muốn ăn gì, ông ta dứt khoát gọi một tô mì thịt bò lớn và hai đĩa dưa cả
i, ăn ngấu nghiến sạch sẽ xong mới cảm thấy toàn thân ấm áp. Hàn Hướng Nhu ngủ trưa ở phòng nghỉ, Lưu Viễn Sơn đợi trong phòng chờ uống hết ly trà này đến ly trà khác. Ông ta cũng không biết mình đã vào nhà vệ sinh mấy lần, cuối cùng cũng chờ được đại sư Hàn trong truyền thuyết.
Mặc dù biết đại sư Hàn trẻ tuổi, sÔng Lưu Viễn Sơn vẫn lấy làm kinh ngạc khi gặp mặt. Cô trong có vẻ khoảng 20 tuổi, mặt mày không chỉ non nớt mà còn rất xinh đẹp, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đại sư trong truyền thuyết.
Dù ông ta có chút kinh ngạc, sÔng lúc này ông ta không dám khinh thường nữa, vội vàng đứng dậy đón tiếp, khom lưng cúi đầu: “Đại sư Hàn, xin ngài nhất định phải cứu mạng tôi với.”
TBC
Hàn Hướng Nhu nhìn Lưu Viễn Sơn, bình thản đáp lời: “Âm khí trên người ông nặng như thế, tối hôm qua gặp phải âm binh à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-307.html.]
Lưu Viễn Sơn không ngờ cô vừa nhìn đã biết chuyện mình đã trải qua tối qua, lập tức gạt đi những nghi ngờ còn lại kia, sau đó vội vàng gật đầu: “Không chỉ có âm binh của chúng ta, còn có vÔng hồn của giặc xâm lược Nhật Bản.”
Hàn Hướng Nhu thờ ơ nói: “Tôi viết cho ông một danh sách, ông đi chuẩn bị một vài pháp khí, tối nay tôi sẽ tiễn bọn họ đi rồi thay đổi phong thủy cho ông. Chẳng qua...” Giọng điệu của cô trầm hơn chút ít: “Tôi muốn tiền công là 10 triệu, một xu cũng không thể thiếu.”
Lưu Viễn Sơn đau lòng đến nỗi da mặt co rúm lại, nhưng nếu bản thân không đồng ý, tổn thất sẽ không chỉ là 10 triệu, chỉ riêng mảnh đất xây dựng kia đã mấy trăm triệu rồi. Ông ta nghiến răng trả lời: “10 triệu thì 10 triệu, sau khi hoàn thành xong tất cả mọi thứ, tôi sẽ không thiếu đại sư 1 xu. Chỉ là đại sư Hàn này, ngày hôm qua 1 người trong chúng tôi đã mất tích, là một kẻ lừa đảo tên là Chu Hải, không biết có xảy ra chuyện hay không?”
Hàn Hướng Nhu quan sát ông ta một lúc, tiếp đó lắc đầu nói: “Nhìn gương mặt thì ông không dính đến mạng người, chắc hẳn không có gì trở ngại, tối đến cứu lão ta ra là được.”
Hàn Hướng Nhu lấy giấy bút trên bàn trà nhỏ viết ra một danh sách đồ, cuối cùng còn để lại địa chỉ và tên cửa hàng: “Ông đến chỗ này mua những pháp khí tôi cần dùng.”Lưu Viễn Sơn nhận lấy đọc, trừ một vài đồ hiếm lạ kỳ quái ra, tên cửa hàng là ba chữ Thanh Vân các. Ông ta là người địa phương, lập tức liên tưởng đến đạo quán Thanh Van. Chẳng lẽ đạo quán Thanh Vân cũng có đại sư ở phương diện này, nếu không thì làm sao lại mở cửa hàng kiểu này?Có điều đã đến lúc này rồi, ông ta cũng không dám đến đạo quán Thanh Vân mời người nữa. Lỡ như đắc tội với Hàn Hướng Nhu, lần sau mời cô sẽ không phải là chuyện mất 10 triệu nữa, sợ rằng 20 triệu mà người ta cũng chưa chắc nhìn mình một lần.Lưu Viễn Sơn đã gọi điện thoại bảo tài xế của mình đợi ở bên ngoài tập đoàn Thần Huy trong lúc chờ Hàn Hướng Nhu. Ông ta cung kính đưa mắt nhìn cô vào thang máy, sau đó chạy nhanh ra ngồi lên xe đọc địa chỉ trong danh sách, bảo tài xế lập tức đưa mình đến Thanh Vân các.
Dựa theo địa chỉ trên giấy, xe lái đến bên ngoài một hẻm nhỏ. Bởi vì hẻm quá hẹp, bên trong chỉ có một chiếc xe đi lọt, cho nên đầu hẻm có dựng hàng rào đá, chỉ cho phép người đi bộ vào.Tài xế đậu xe xong , đi cùng Lưu Viễn Sơn vào trong hẻm. Hai bên trong hẻm đều là cửa hàng, lớn thì có khoảng 50 đến 60 mét vuông, nhỏ thì chỉ có chứa được 3 đến 5 người. Lưu Viễn Sơn chú ý bên trong những cửa hàng lớn nhỏ này đều chất đủ thứ, hầu như đều bán vàng mã, bàn thờ Phật, thỏi vàng.Ông ta vừa đi vừa nhìn bảng hiệu, có chủ cửa hàng sưởi nắng bên ngoài thấy có người bèn hét lên: “Bùa, pháp khí, chu sa, vàng mã đều là hàng cấp cao, có cần thì vào xem chút đi.”Lưu Viễn Sơn nghe nói đến hai chữ pháp khí liền dừng bước, rất muốn vào xem giá cả. Thế nhưng ông ta không hiểu chút gì về mấy thứ này, lại lo lắng mua phải đồ giả làm lỡ chuyện. Trong lúc ông ta do dự thì nghe tài xế mở miệng: “Tổng giám đốc Lưu, cửa hàng trước mặt chính là Thanh Vân các.”