Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:32:37
Lượt xem: 21
Chương 303:
Lưu Viễn Sơn khoanh tay nhìn Chu Hải cầm kiếm gỗ trong tay múa may hơn nửa tiếng như
thằng ngu, tiếp đó lão ta giơ cánh tay tên, nhổ vào chậu sứ trên bàn. Chỉ nghe một tiếng “bùm“
vang lên, trong chậu sứ bùng lên ngọn lửa màu xanh. Chu Hải dùng tay áo lau mồ hôi trên trán,
buông kiếm gỗ xuống nói với Lưu Viễn Sơn: “Cô hồn đã quỷ đã bị đuổi đi rồi, đợi cúng tế thổ
địa xong thì lễ cúng này xem như đã xong .” Lưu Viễn Sơn nhìn dáng vẻ trong rất bản lĩnh của
TBC
đại sư, vội vàng gật đầu: “Vậy làm phiền đại sư rồi.”
Chu Hải thắp hương cầu chúc một lúc rồi cắm vào bát hươnug, lão ta đang chuẩn bị đốt giấy lần
nữa thì bỗng nhiên có một cái bóng màu trắng lướt qua trước mắt. Lão ta đứng bật dậy ngay,
nghiêm nghị quát lên: “Ai đó?”
Lưu Viễn Sơn và Tô Minh giật mình trước giọng nói đột ngột của Chu Hải, họ vội vàng ngẩng
đầu nhìn quanh khắp nơi. Tuy nhiên trừ tiếng gió không tính là lớn ra thì không có gì cả.
Lưu Viễn Sơn quay đầu lại hỏi Chu Hải: “Đại sư, ngài nhìn nhầm rồi sao?”
Chu Hải nhìn ông ta, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt quyến rũ, tay phải bày ra hình hoa lan chỉ
về phía tổng giám đốc Lưu, nũng nịu hỏi: “Nhìn nhầm cái gì cơ?”
Trong nháy mắt, tóc gáy của Lưu Viễn Sơn dựng đứng lên, đây là âm thanh của một người phụ
nữ!
Đại sư Chu bị quỷ nhập rồi!
“Chạy mau!” Ông ta được Tô Minh kéo đi, hai người cuống cuồng chạy về phía trước. Chu Hải
cũng không đuổi theo, chỉ nhìn cả hai đầy ẩn ý. Theo lý mà nói, nơi này tối đen không có đèn,
hẳn không thấy rõ mặt lão ta mới đúng. Vậy mà chẳng hiểu tại sao Lưu Viễn Sơn đã chạy xa rồi
quay đầu lại nhìn vẫn thấy rõ ràng vẻ mặt của “đại sư” kia, trong lòng lập tức sợ hãi.
Hai người chạy một lúc lâu mới thấy mình đã vào trong cao ốc, Lưu Viễn Sơn che n.g.ự.c vịn
tường thở hổn hển. Tên Chu Hải này vừa nhảy vừa múa kiếm, cuối cùng còn phun lửa, không
ngờ không linh nghiệm thì thôi, còn là người đầu tiên bị quỷ nhập. Ông ta lập tức tức giận hỏi:
“Tô Minh, Chu Hải này là thế nào? Không phải cậu nói lão ta là đại sư à?”Tô Minh cũng nghẹn
ngào: “Là đại sư, ông ta nói rõ ràng mạch lạc về những chuyện huyền bí này, tôi cũng từng thấy
lão ta làm phép mấy lần, cũng thật có bản lĩnh mà. Với cả, lão ta coi bói cũng cực kỳ linh
nghiệm, tính ra được những chuyện trước đây trong nhà tôi. Còn có một lần lão ta nói tôi sẽ hao
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-303.html.]
tài, chưa đầy 2 ngày sau nhà tôi liền bị trộm, rất chuẩn luôn.”
Lưu Viễn Sơn hối hận khi bản thân không nghe ngóng trước, vừa sốt ruột vừa tức giận lên tiếng:
“Nếu như chúng ta có thể ra ngoài, cậu báo cảnh sát ngay đi, nói không chừng nhà cậu là do lão
ta trộm đó.”“Anh Lưu, bây giờ tôi phải làm gì đây?” Tô Minh cũng vừa hoảng vừa sợ: “Nơi này
có cửa khác không? Nếu không thì chúng ta đi vòng ra ngoài cũng được.”
Lưu Viễn Sơn nghiến răng: “Đi, chúng ta dán sát vào tường, đi dọc theo bức tường.”Hai người
mò mẫm trong bóng tối đi tới cuối, bắt đầu vòng quanh bức tường dọc theo công trường. Mới
đầu họ cũng không cảm thấy bất cứ khác thường nào, cho đến nửa tiếng sau, cả hai đều thay đổi
sắc mặt cùng một lúc. Cho dù mất nửa tiếng cũng đủ để lượn 1 vòng quanh công trường này rồi,
có điều bọn họ chẳng những không thấy cổng, thậm chí phòng bảo vệ bên cổng cũng biến mất
không còn tăm hơi.
Lưu Viễn Sơn lùi về sau mười mấy bước, thò đầu nhìn ra ngoài hàng rào, chỉ thấy bên ngoài
cũng là một mảnh đen ngòm. Đèn đường vàng nhạt không biết từ lúc nào đã biến mất, toàn bộ
thế giới đều chìm vào một màn đêm đen.Hai người họ nhìn thấy tất cả những thứ này, trong lòng
lập tức lạnh lẽo như băng, đây chắc chắn là gặp phải quỷ đả tường trong truyền thuyết rồi.
Tô Minh thấy Lưu Viễn Sơn trở lại với bước chân nặng nề, trái tim chùng xuống: “Anh Lưu, thế
nào rồi?”Ông ta tuyệt vọng lắc đầu: “Còn có thể thế nào nữa? Bên ngoài đen kịt, chúng ta bị quỷ
nhốt ở chỗ này, chẳng trách nó không đuổi theo chúng ta.”
Lưu Viễn Sơn càng nói càng phẫn nộ, liên tục nghiến răng nhìn Tô Minh: “Cậu nói cậu cũng hơn
40 tuổi rồi, sao lại ngốc thế chứ. Chu Hải kia rõ ràng là một kẻ lừa đảo, vậy mà cậu còn năm lần
bảy lượt khen ngợi lão ta với tôi. Tôi cũng thật đần độn, không điều tra đã mời hai người đến
một cách ngây thơ. Tôi còn không bằng tin nữ thư ký do Tằng Hiền Lương mời tới thì hơn, ít
nhất người ta tốt nghiệp đại học trọng điểm, nhìn thôi cũng thấy giỏi hơn cái tên làm xiếc đầu
đầu đường kia rồi.”Tô Minh biết bản thân đuối lý, bụm mặt thở dài thườn thượt: “Anh, anh đừng
nói nữa, lão ta lừa tôi hơn 1 triệu rồi.”