Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 29

Cập nhật lúc: 2024-11-07 08:59:57
Lượt xem: 126

Chương 29:

Hiện lại không có việc gì nên Hàn Hướng Nhu trực tiếp đề nghị chơi ở trên bờ cát một lúc. Tới cũng tới rồi thì không thể phụ lòng cảnh đẹp trên hải đảo nha. Bờ cát đẹp nhất ở đảo nhỏ này chính là bờ cát cạnh lâu đài, trên bờ cát trắng tinh được sắp xếp ghế bập bênh và ô che nắng, trên bàn để trái cây mới hái và đồ uống, quả thực là trần trụi dụ dỗ người đến đấy. Vốn dĩ Lão Đàm đi rất nhanh nhưng vừa thấy cảnh trước mắt lại không dám động, thấy hơi bất an nên lùi ra sau lưng của Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn qua là biết lý do tại sao, cô cởi giày ra dạo quanh ô che nắng vẽ một vòng tròn, dẫm lên những dấu chân đan xen nhau, lúc này mới tùy tiện tìm cái ghế bập bênh ngồi xuống: “Không có việc gì, đều lại đây đi.”

Tuy nhóm Lão Đàm không biết nơi này có cạm bẫy gì nhưng nếu Hàn Hướng Nhu nói không có việc gì thì họ yên tâm to gan bước đến.

Vì lý do kiếm được lời nên tâm tình của Hàn Hướng Nhu không tệ chút nào, nhìn mấy người Lão Đàm càng giống như đang nhìn tiền mặt vậy, nhìn thế nào cũng thấy thư thái cả người: “Các vị đi ngủ một lúc đi, chỉ có ban ngày hôm nay có thể được nghỉ ngơi thôi, có lẽ buổi tối sẽ ầm ĩ lắm đấy.”

Kỳ thật tối hôm qua năm người nhóm Lão Đàm không ngủ an ổn, giờ có nơi để nghỉ ngơi lại có người tài ba bảo vệ, gần như vừa mới nằm xuống là Lão Đàm liền ngủ luôn.

Hàn Hướng Nhu ăn một ít trái cây xong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa muốn ngủ thì bỗng nhiên nghe được tiếng la hét ầm ĩ cách đó không xa. Cô mở to mắt ngồi dậy thì thấy có năm sáu người trẻ tuổi vừa hoảng sợ vừa la toáng lên đang chạy từ lâu đài đên nơi đây, đến khi nhìn thấy trên bờ cát có nhóm người thì lập tức chạy vội tới.

Hàn Hướng Nhu đứng lên khỏi ghế dựa rồi đi ra ngoài đường tròn mà cô đã vẽ: “Mọi người làm sao vậy?”

“Có quỷ! Có quỷ!” Mấy cậu thanh niên chạy đến mức chân mềm rồi ngồi bệt xuống bờ cát, trên mặt tràn đầy hoảng sợ: “Lâu đài thật nhiều quỷ, bọn chúng lột da người.”

“Giờ mấy cậu mới phát hiện ra sao?” Vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu kinh ngạc: “Tối hôm qua không phải là tôi đã nói cho các cậu sao?”

Thần sắc của mấy người sắp hỏng mất, nguyên nhân là do bọn họ nghĩ đây là khu nghỉ dưỡng chuẩn bị trò chơi thám hiểm, cho đến hôm nay thấy bạn bè mình sống sờ sờ bị lột da thì mới phát hiện hóa ra nơi này thật sự có quỷ.

Bỗng nhiên bọn họ nhớ tới ngày hôm qua Hàn Hướng Nhu nói có bán bùa chú bèn vội vàng hỏi: “Còn có lá bùa nữa không? 10 nghìn một lá phải không? Chúng tôi mua!”

Hàn Hướng Nhu lôi ra mấy lá bùa: “Một lá bùa chỉ có thể dùng ba lần, nếu cần tôi bảo vệ toàn bộ thì một ngày 1 triệu.”

Nhìn biểu cảm của bọn họ, đột nhiên Hàn Hướng Nhu cười: “Tốt nhất là các cậu không nên có suy nghĩ muốn quỵt nợ, thông thường kết cục của việc đắc tội tôi còn đáng sợ hơn đắc tội quỷ đấy.”

Hình như có người bị Hàn Hướng Nhu nói thẳng ra tâm sự trong lòng nên sắc mặt cực kỳ khó coi. Có hai người rất sảng khoái đ.â.m rách ngón tay để ký hiệp nghị bảo vệ của Hàn Hướng Nhu. Bốn người còn lại cũng không dám có tâm địa gian xảo, bọn họ tính toán số dư trong tài khoản rồi cùng nhau mua mười lá bùa, cũng thương lượng tốt buổi tối cùng ở một phòng, có lẽ còn có thể tránh thoát được một kiếp.

Hàn Hướng Nhu nhìn hai mươi người trên bờ cát, ngoại trừ bốn người đã c.h.ế.t thì những người còn lại đều tại đây, hiện tại ở lâu đài một người cũng không có. Có một số thôn dân muốn đổi da có vẻ như cũng phát hiện ra chuyện này nên nhanh chóng chạy ra khỏi lâu đài đuổi theo và đang đứng ở bên ngoài bờ cát với cái mặt khó coi nhìn du khách đang ở dưới ô che nắng. Có lẽ ở chỗ này động thủ sẽ vi phạm yêu cầu của tổ thần nên bọn chúng lặng yên nhìn trong chốc lát rồi xoay người rời đi.

Thấy đã đến giữa trưa, Hàn Hướng Nhu cũng hơi đói bụng nên vỗ vỗ Trần Lâm ở bên cạnh hỏi: “Các chị muốn đi ăn cơm không?”

Trần Lâm và các thư ký khác cũng không cảm thấy quá đói bụng, ngay cả mấy cậu thanh niên trước đó rất muốn ăn cũng cảm thấy không nuốt trôi được. Hàn Hướng Nhu đứng lên duỗi người: “Vậy các chị ngủ ở đây một lúc đi, em trở về ăn bữa cơm rồi tiện thể lấy thức ăn mang về cho các chị.”

Một thanh niên tên là Mã Tấn mới ký hiệp nghị bảo vệ với Hàn Hướng Nhu hỏi ngay: “Không phải cô đã nói sẽ bảo vệ chúng tôi sao?”

Hàn Hướng Nhu liếc xéo cậu ta một cái rồi tức giận nói: “Không ăn no thì tôi có sức lực bảo vệ các cậu sao? Ánh mặt trời gay gắt thế này thì các cậu sợ cái gì? Các cậu nhìn kỹ……” Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ vòng tròn bên ngoài ô che nắng: “Bất kỳ chuyện gì xảy ra đều không được ra khỏi vòng tròn này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-29.html.]

Mã Tấn sờ sờ cái mũi rồi lẩm bẩm: “Cám giác chúng ta giống như Đường Tăng được Tôn Ngộ Không bảo vệ trong vòng tròn ấy nhỉ.”

“Ồ, nói như vậy cũng không sai, hy vọng các cậu nghe lời hơn Đường Tăng.”

****

Trở lại khách sạn, Hàn Hướng Nhu trực tiếp đến nhà ăn cầm một đống thức ăn, vừa ăn được một nửa thì có ba cô gái mặc quần áo nhân viên phục vụ đi tới, không tiếp đón gì đã nhào về phía Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu trực tiếp dùng vòng tay Lôi Kích Mộc đang đeo trên cổ tay vứt ra ngoài, mười tám viên hạt châu phân tán bao quanh vây lấy ba người vào giữa. Tuy ba nhân viên phục vụ không biết hạt châu đang bay trên không trung là cái gì nhưng lực lượng sấm sét phát ra từ hạt châu cũng đủ để áp chế các ả đến cả một cử động cũng không dám.

Trong đó có một nhân viên phục vụ hơi trẻ tuổi khá chín chắn, ả ta nỗ lực nở nụ cười, giọng nói hơi khô khốc: “Chúng tôi là nhân viên phục vụ nơi này, có phải cô đang hiểu lầm gì không?”

TBC

“À, là nhân viên phục vụ nha, đúng là tôi hiểu làm thật rồi.” Hàn Hướng Nhu tách hàu sống có dính dấm gừng bỏ vào trong miệng rồi thÔng thả ung dung nói: “Tôi còn tưởng các cô là quái vật tới lột da chúng tôi cơ đấy.”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của ba ả phục vụ đều thay đổi, các ả không nghĩ tới Hàn Hướng Nhu đã biết mục đích của mình.

Hàn Hướng Nhu coi như không thấy sắc mặt của ba ả đó, vẫn tò mò như cũ: “Da trên người các ngươi có phải sắp bị rách đến nơi không? Nếu rách mà không kịp thời đổi da thì các cô sẽ thế nào nhỉ?”

Ba người dựa sát vào nhau, ai cũng không hé răng.

Hàn Hướng Nhu cũng không phản ứng các ả, ăn đến khi no bụng mới đứng lên: “Túi dựng đồ ở nơi nào, tôi muốn đóng gói.”

Mấy ả phục vụ bị khống chế không dám tin tưởng nhìn cô chằm chằm, dường như mấy ả không rõ hai bên đang đối địch nhau như thế này rồi mà sao cô còn không biết xẩu hổ hỏi mấy ả túi đựng đồ. Có mười đồng một cái cũng không bán cho cô được chứ?

Nhưng có vẻ như Hàn Hướng Nhu cũng không có ý muốn mua, cô tìm kiếm một lúc thì tìm được khá nhiều túi nilon, thế là trực tiếp băng qua nhà ăn đi ra cửa sau vào phòng bếp. Hai mươi phút sau cô xách theo mấy túi hải sản còn mới, thịt thà và rau xanh cùng một đống gia vị ra, thuận tiện còn lấy hai giá nướng BBQ theo.

Ba ả phục vụ tuyệt vọng nhìn lẫn nhau, đoán rằng người cùng thôn hẳn là không có ở bếp.

“Ba người các cô lại đây nâng giá giúp tôi nào.” Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ vào ba ả phục vụ bị vây khốn trong vòng tay Lôi Kích Mộc đó.

Ba ả liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Chúng tôi không dám di chuyển.”

Hàn Hướng Nhu búng tay một cái, hạt châu Lôi Kích Mộc lâp tức nhẹ nhàng di chuyển trước hai phân: “Không có việc gì, các cô đi theo nó là được.”

Ba ả phục vụ đều không muốn biết nếu bản thân chạm vào hạt châu kia sẽ phát sinh ra chuyện gì, bởi vậy đều thành thành thật thật nâng cái giá và xách theo túi than đá cẩn thận bê ra ngoài.

Vừa mới đi đến đại sảnh, vừa đúng lúc có hai thôn dân đi từ ngoài vào chạm mặt với Hàn Hướng Nhu, vòn tay Lôi Kích Mộc không cần Hàn Hướng Nhu sai bảo đã trực tiếp ép hai kẻ đó tiến vào vòng vây, lúc này đồ ăn cũng có thêm người xách giúp.

Loading...