Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:09:18
Lượt xem: 70
Chương 288:
Cô xóa hết con dấu trong hồn phách của bọn họ, tạm thời sắp xếp bọn họ vào trong bùa Thu Hồn, lát nữa còn phải hỏi chuyện chỉ tiết của Lý Thiên Minh. Chỉ là dựa theo những lời
của bọn họ, Thiên Phật giáo của Lý Thiên Minh có cấp bậc rõ ràng và quản lý nghiêm ngặt. Giống như mặc dù hắn ta được gọi là Đường chủ, xong hắn ta không được xem là người đứng đầu ở thành phố Phúc ở phía Bắc.
Vì thế Lý Thiên Minh chỉ có thể tiếp xúc với tín đồ ở thành phố Phúc, cũng không có quyền hạn liên lạc với cấp trên, thậm chí hắn ta còn chăng biết thần miếu của Thiên Phật giáo ở đâu. Tầng dưới cùng của Thiên Phật giáo là tín đồ bình thường giống như Vương Nhã Quyên. Bọn họ không thể tiếp xúc với thuật pháp, chỉ có thể thành kính cung phụng tà Phật, thậm chí còn dùng m.á.u tế bái nó, hy vọng có thể nhận được thuật pháp do Phật truyền xuống.
Mà Tiền Hữu Đức lại tương đối ác, gã dứt khoát hiến tế đứa con ruột gần 8 tuổi và bắt thêm một cô bé 7 tuổi xem như đồng nam đồng nữ để hiến tế cho tà Phật, cũng nhận được công pháp bằng cách này. Thậm chí gã còn nhảy vọt trở thành một trong 8 Đại Hương chủ. Nếu không phải lúc đó Tằng Nhược Nhược đã khoảng 10 tuổi, đã vượt qua tuổi tác trẻ con, sợ rắng cũng khó trốn được một kiếp. Hàn Hướng Nhu đứng dậy đi tới bên cạnh đứa bé mặc đồ đỏ, tuy rằng bé trai mặc đồ đỏ nhắm chặt mắt giả vờ ngất đi.
Xong nó cũng nghe được thảo luận của đám quỷ hồn, một giọt nước mắt m.á.u đỏ chảy xuống từ khóe mắt. Cô vươn tay níu tại sợi dây thừng rồi ra sức giật lấy, ném đứa bé mặc đồ đỏ xuống. Tiền Hữu Đức bị dây thừng trói lại thấy thế liền vội vàng hét lên: “Con trai, mau cứu cha với!”
Bé trai đồ đỏ nghe thấy mệnh lệnh lập tức giơ tay lên, thế nhưng nó cũng không tấn công Hàn Hướng Nhu, mà là muốn cưỡng chế đè tay mình xuống. Nó quay đầu lại lạnh nhạt nhìn Tiền Hữu Đức, sau đó quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt khao khát: “Chị ơi, chị có thể xóa đi con dấu trong hồn phách của em không ạ?”
TBC
Hàn Hướng Nhu nhìn bé trai mặc đồ đỏ, nó từng g.i.ế.c quá nhiều người, hồn thể đã trở thành thực chất rồi. Mặc dù nó nghe theo lệnh của Tiền Hữu Đức, có điều bản thân nó cũng phải gánh vác một số nhân quả, chỉ sợ kiếp sau sẽ phải đầu thai vào Súc sinh đạo rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-288.html.]
Cô khẽ thở dài một hơi, đưa tay xoa tóc của bé trai mặc đồ đỏ, rót âm khí của mình vào huyệt Bách hội của nó. Lúc xóa con dấu cho những quỷ hồn khác, Hàn Hướng Nhu sợ rút dây động dừng nên đều dùng âm khí của mình để đồng hóa thần thức trong đó, để Lý Thiên Minh không cảm nhận được bất kỳ khác thường nào trong con dấu để lại. Còn đối với Tiền Hữu Đức, cô cũng sẽ không khách sáo như thế, cô dứt khoát hóa âm khí của mình thành 2 bàn tay, hung hăng lôi tia thần thức kia ra rồi bóp nát.
Tiền Hữu Đức cảm thấy đầu mình giống như bị người khác dùng búa đập mạnh vào, đau đến nỗi trước mắt nổ đom đóm. Liên kết giữa bé trai mặc đồ đỏ và Tiền Hữu Đức bị cắt đứt, hầu hết tội nghiệt trên người nó cũng chuyển sang người gã. Hồn thể vốn đen nhánh cũng trong suốt hơn nửa, chỉ còn dư lại một ít màu xám tro nhàn nhạt.
Lúc bé trai mặc đồ đỏ bị hiến tế, tuổi tác còn quá nhỏ, lại bị thương nặng nên cũng không có quá nhiều ký ức. Hàn Hướng Nhu cũng không muốn hỏi nó quá nhiều chuyện liên quan đến Tiền Hữu Đức, suy cho cùng những thứ này là ký ức vô cùng tệ hại với nó.
Cô vân vê lá bùa mở Quỷ Môn ra, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với bé trai mặc đồ đỏ: “Vào đi, xuống dưới đó uống canh Mạnh Bà sẽ quên hết tất cả những việc không tốt này.”
Bé trai mặc đồ đỏ gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Cảm ơn chị.”Vương Nhã Quyên nghe thấy giọng nói của nó, trên mặt lộ ra vẻ nhớ nhung, không nhịn được thốt lên: “Đồng Đồng...”Bé trai mặc đồ đỏ quay đầu lại nhìn Vương Nhã Quyên, trả lời với khuôn mặt vô cảm: “Đồng Đồng của bà đã c.h.ế.t từ lâu rồi, là bà trơ mắt nhìn nó bị siết cổ chết.”
Vương Nhã Quyên ngẩn ra, một lát sau mới lẩm bẩm nói: “Nhưng mẹ cũng không có cách nào, mẹ không thể kiểm soát được hắn...”Bé trai mặc đồ đỏ không nghe bà ta nói xong đã quay đầu đi về phía Quỷ Môn, lúc nó đi tới trước Quỷ Môn thì dừng lại, hỏi Hàn Hướng Nhu: “Chị ơi, kiếp sau em có thể làm chim non hoặc là cá con không? Tự do tự tại, cũng không có cha mẹ.”Hàn Hướng Nhu nhớ đến lúc trước Chiêu Đệ cũng từng hỏi mình câu hỏi như thế, bọn họ đều sợ hãi trước tình thương của cha mẹ. Bọn họ bằng lòng không làm người, cũng không muốn bị tổn thương như thế nữa.