Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:44:49
Lượt xem: 55
Chương 282:
“Con mẹ nó Vương Nhã Quyên, Tiền Hữu Đức, hai đứa chúng mày vô liêm sỉ quá rồi đấy!”
TBC
Tằng Hiền Lương quên sạch phong thủy, trận pháp, tà Phật, chỉ liều lĩnh nhào xuống phía hai
người kia để đánh đấm. Mặc dù ông ta đã ngoài 50 tuổi nhưng có thói quen tập thể dục hàng
ngày, cơ bắp trên cơ thể vô cùng rắn chắc.
Hơn nữa, trong lúc lửa giận nổi tên, Tằng Hiền Lương ra tay không giữ nặng nhẹ, chỉ đánh vài
cái đã làm hai người kia bầm dập mặt mũi. Tiền Hữu Đức đẩy Vương Nhã Quyên về phía trước,
đưa tay gạt đổ cái bình bên cạnh rơi xuống đất. Một cậu bé sáu, bảy tuổi mặc quần áo đỏ bò từ
bên trong ra, trong tay cầm một sợi dây màu đỏ thật dài. Tằng Hiền Lương nhìn thấy cảnh tượng
kỳ dị này thì sửng sốt mất một lúc. Đợi đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé mặc áo đỏ,
ông ta không nhịn được mắng to: “Tiền Hữu Đức, Vương Nhã Quyên hai người xuống tay với cả
con của mình, hoàn toàn không phải là người nữa rồi.”
Tiền Hữu Đức l.i.ế.m vết m.á.u trên môi, vẻ mặt hưng phấn quát: "Con trai, làm thịt lão này cho
cha, lát nữa cho con ăn hết nội tạng và não của ông ta.”
Trong mắt cậu bé áo đỏ hiện lên một tia sáng màu đỏ, thân hình nhoáng lên xuất hiện trước mặt
Tằng Hiền Lương. Lúc này, ông ta sợ hãi không dám nhúc nhích, dựa vào tường xịt keo cứng
ngắc, bộ dạng như sắp khóc: “Đại… Đại sư…”
Cậu bé áo đỏ vung tay một cái, sợi dây đỏ thật dài bay về phía cổ Tằng Hiền Lương. Thấy sợi
dây thừng sắp chạm vào cổ ông ta, một bàn tay trắng nõn đột nhiên vươn từ bên cạnh sang, nắm
chặt lấy sợi dây thừng.
Bấy giờ, cậu bé áo đỏ mới chú ý đến Hàn Hướng Nhu, nó l.i.ế.m khóe miệng, trên mặt lộ vẻ tham
lam. Tiền Hữu Đức đứng ở phía sau cũng hơi động lòng khi thấy rõ dung mạo của cô: “Con trai,
hay là con để người này lại cho cha, người đàn ông bên cạnh là của con tất.”
Hàn Hướng Nhu cười lạnh một tiếng: "Vậy cũng phải xem ông có bản lĩnh đó hay không dã?”
Cô giật mạnh sợi dây màu đỏ rung lên, sợi dây dài tuột khỏi tay bé áo đỏ, trong nháy mắt quấn
nó thành một cái bánh chưng. Cậu bé áo đỏ không dám tin nhìn những vòng dây thừng trên
người mình, dường như không hiểu tại sao dây thừng của mình lại trói mình lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-282.html.]
Tiền Hữu Đức thấy cảnh này cũng sững sờ, hơi sợ hãi lùi về sau một bước: “Cô là ai?”
Hàn Hướng Nhu nhìn gã với vẻ mặt hờ hững, cười lạnh nói: “Ông muốn hất đổ nốt chỗ chai chai
lọ lọ đằng sau luôn chứ gì? Cần gì phải phiền phức thế, để tôi giúp ông nhé!”
Cô móc một đồng xu trong túi ra, dùng ngón cái búng mạnh một cái. Đồng xu bay ra khỏi tay
Hàn Hướng Nhu, lướt qua bên cạnh Tiền Hữu Đức, đập vỡ toàn bộ dãy lọ gốm sứ to bằng nắm
đấm trong tay gã. Mười mấy âm hồn bay từ bên trong ra, nhiệt độ trong phòng giảm xuống dưới
0 độ trong nháy mắt.Hàn Hướng Nhu lần lượt ấn ngón tay, vươn tay tóm lấy nam quỷ đang lao
tới trước mặt mình. Chỉ thấy cô kéo hai cánh tay một cái, toàn bộ hồn phách bị xé thành hai nửa,
hóa thành một luồng khí âm ngoan ngoãn ở trong tay cô không dám nhúc nhích.
Một đám quỷ hồn ngơ ngác liếc nhìn nhau, lập tức tản ra bốn phía, con nào con nấy liều mạng
chui vào cái bình vỡ tan vỡ nát. Cho dù không trốn được toàn bộ quỷ cũng phải chui được đầu
vào trước đã, dùng tay xé nát quỷ đáng sợ quá đi mất.Tiền Hữu Đức lúng túng nhìn đám quỷ
mình nuôi đều vô cùng biết điều trốn tránh. Ngay cả con trai ruột liều mạng giãy giụa từ lúc đầu
đến bây giờ cũng không nhúc nhích nữa, chỉ ước có thể quấn cả sợi dây thừng kia lên đầu mình
luôn.
Hàn Hướng Nhu cười lạnh nói: "Bản lĩnh của ông chỉ có từng này thôi hả?”Trên mặt Tiền Hữu
Đức hiện lên vẻ thù hằn, gã đưa tay túm Vương Nhã Quyên lại đây, dùng móng tay thật dài vạch
mạnh lên cổ bà ta. Một dòng m.á.u tươi chảy từ cổ Vương Nhã Quyên ra, nhỏ xuống đất, nhanh
chóng tạo thành một vòng tròn.
Tiền Hữu Đức bấm tay niệm pháp quyết, hô lớn: “Đệ tử xin hiến m.á.u dâng cung thỉnh Thần
Phật!"Trong nháy mắt, tất cả đèn trong phòng đều tắt, căn phòng tối đen như mực, không nhìn rõ
ngón tay. Đúng lúc này, tiếng bước chân nặng nề từ phòng khách truyền đến, từng bước từng
bước một càng ngày càng gần căn phòng.
Tằng Hiền Lương nhớ tới bức tượng tà Phật ở cuối hành lang, mặt ông ta trắng bệch vì sợ hãi:
“Phải làm sao đây đại sư?”Hàn Hướng Nhu móc một tấm bùa ra: “Tối quá nhỉ, không biết tà
Phật kia có nhìn rõ được đường không nữa, hay là tôi thắp giúp nó một ngọn đèn trước?”
Tà Phật: “…”