Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:38:47
Lượt xem: 53
Chương 276:
Mặc dù bảo mẫu nói thầm trong lòng như vậy, nhưng bà ta không dám làm trái lời
Tăng Hiền Lương, bà ta chỉ đành nâng giường bệnh lên cao một chút, lề mề tháo mặt nạ dưỡng
khí của bà cụ xuống, dùng thìa đút nước cho bà cụ uống.
Vốn tưởng rằng ý thức của bà cụ không rõ ràng chắc chắn sẽ không nuốt được, nói cũng kỳ quái
dù bà cụ nhắm mắt nhưng vẫn uống hết không rớt một giọt nước tro bùa. Bảo mẫu nhìn tro bùa
dính trên cốc thủy tỉnh vẫn luôn thấy lo lắng, không biết lát nữa bà cụ có bị đau bụng không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng mười phút sau, các số liệu trên máy móc bắt đầu
thay đổi nhanh chóng.
Bảo mẫu không hiểu số liệu, trong lòng không khỏi hơi hốt hoảng, bà ta nhớ những năm nay bà
cụ đối xử với mình rất tốt, rốt cuộc bà ta không kìm nén được, đưa tay ấn chuông gọi người đến.
Bà cụ vừa mới được cấp cứu, bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng chuông vô cùng lo lắng bà cụ tại xảy
ra chuyện, một đám người đi tới, lúc bọn họ nhìn thấy các chỉ tiêu vô cùng tiêu chuẩn trên thiết
bị giám sát không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi bà cụ đột nhiên ho ra m.á.u các mục chỉ tiêu đều thay đổi rất khác thường, dáng vẻ không
thở ra hơi, bọn họ còn tưởng bà cụ không qua khỏi. Vừa rồi bệnh tình vẫn còn đang nguy kịch
sao giờ người đã khỏe rồi?
Bảo mẫu thấy bác sĩ và y tá nhìn nhau, tưởng rằng bà cụ sắp không xong rồi, tức giận chỉ vào
Hàn Hướng Nhu lau nước mắt: “Vừa rồi cô ấy cho bà cụ uống nước tro bùa, uống chưa được một
lát thì số liệu trên những máy móc này cũng thay đổi.”
Đám bác sĩ: “...” Ý của bà là chúng tôi đều phí công học ở viện y học sao? Còn không bằng dùng
bằng tro bùa.
Tăng Hiền Lương cũng không ngờ bảo mẫu nhà ông ta lại đột nhiên nói ra những lời này, vội
vàng giải thích với các bác sĩ: “Không sao không sao, bảo mẫu nhà chúng tôi quá lo lắng cho bà
cụ nên hơi nóng nảy, vì thấy miệng bà cụ hơi khô nên đút cho bà ấy chút nước, đừng nghe bà nói
bậy.”
Các bác sĩ không hẹn mà cùng nhìn sang hộc tủ trên đầu giường của bà cụ, trên cốc thủy tinh
sáng lông lanh vẫn còn dư mảnh tro bùa. Nếu ngày trước bọn họ chắc chắn sẽ mắng người nhà vì
tin vào những thứ vớ vẩn, nhưng bây giờ thân thể bà cụ chuyển biến tốt đẹp quá nhanh, ngược lại
khiến bọn họ không dám mở miệng, nhanh chóng tới kiểm tra thân thể cho bà cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-276.html.]
Đúng lúc này, bà cụ mở mắt, bà ấy nhìn đám người trong phòng thì hơi sửng sốt, cảm thấy trên
tay trên người mình có một đống đồ vật thì không vui nói: “Tháo mấy cái đồ vớ vẩn này ra cho
tôi.”
Giọng nói của bà cụ vô cùng khí thế, dù cách mặt nạ dưỡng khí mọi người vẫn nghe thấy hết sức
rõ ràng. Bác sĩ tiến lên kiểm tra cơ thể của bà cụ, so với dáng vẻ bệnh tình nguy kịch vừa rồi như
hai người khác nhau. Người đã tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại, máy móc nên rút đều đã rút,
nhưng bác sĩ vẫn không yên lòng kiểm tra một lượt, xem lục phủ ngũ tạng có bị tổn thương gì
không.
Các y tá đẩy máy móc phức tạp rời khỏi phòng bệnh, các bác sĩ dặn dò những chỗ nên chú ý rồi
cũng lần lượt rời đi, nhưng trước khi đi bọn họ vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn về phía cốc
thủy tinh, ai cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Bảo mẫu nhìn thấy bà cụ ngồi trên giường vẻ mặt hồng hào thì vừa vui vẻ vừa xấu hổ, bà ta nhìn
Tăng Hiền Lương không biết nên nói gì cho phải. Tăng Hiền Lương biết bà ta muốn tốt cho bà
cụ, an ủi hai câu rồi lấy chút tiền bảo bà ta ra ngoài mua hoa quả.Sau khi đuổi bảo mẫu ra ngoài,
TBC
Tăng Hiền Lương ngồi bên cạnh bà cụ nói: “Mẹ, gần đây vận may nhà chúng ta không tốt lắm,
con mời một đại sư đến đây, lát nữa đại sư hỏi mẹ vài chuyện, mẹ cứ nói thật là được.”Bà cụ
Tăng nhìn Hàn Hướng Nhu, quay đầu nói thầm với con trai: “Đại sư này hơi trẻ tuổi nhỉ.”
Tăng Hiền Lương sợ bà cụ nói lời không xuôi tai, vội vàng giải thích: “Mặc dù đại sư Hàn trẻ
tuổi, nhưng cô ấy rất nổi tiếng, một vị lãnh đạo trong thành phố đã giới thiệu cho con.”Người ở
tuổi bà cụ Tăng rất tin tưởng những người làm quan, bà ấy vừa nghe do lãnh đạo thành phố giới
thiệu, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, vui vẻ vỗ vỗ giường: “Cháu gái, tới đây
ngồi đi.”Hàn Hướng Nhu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường của bà cụ, cô vươn tay bắt mạch,
dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi: “Bà à, trước khi bị ngã gãy chân thân thể của bà thế nào
ạ?”
“Trước đó thân thể của tôi khá tốt, không bao giờ chậm trễ chuyện khiêu vũ hay tản bộ.” Bà cụ
nhìn dáng vẻ cái chân bó thạch cao của mình thì không vui vẻ lắm: “Mấy ngày trước không biết
thế nào, rõ ràng tôi thấy phía trước là đất bằng nhưng lúc tôi đặt chân xuống lại dẫm vào hố, bị
ngã gãy chân. Không biết chờ tôi khỏi bệnh có thể tiếp tục khiêu vũ nữa không, tôi mới mua bộ
quần áo và chiếc quạt từ cửa hàng trên phố, tốn hơn một trăm hai mươi tệ, nếu không thể khiêu
vũ coi như uổng công, người ta đã quy định không cho trả lại tiền.”