Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:36:22
Lượt xem: 76
Chương 270:
Cô đang định trượt xuống cầu thang thì cửa phòng tổ sư gia bên cạnh bỗng mở ra. Hàn Hướng
Nhu vừa nhìn đã hiểu, tổ sư gia đang muốn nạp tiền vào game. Cô lập tức hấp tấp chạy vào, tổ sư
gia thấy Hàn Hướng Nhu tiến đến thì mới miễn cưỡng đứng tên khỏi máy tính, nhường chiếc ghế
thoải mái của mình cho cô.
Hàn Hướng Nhu không chơi game và cũng chẳng biết nên nạp bao nhiêu tiền thì thích hợp,
nhưng vấn đề này chắc chắn không thể hỏi tổ sư gia được, ông ấy không quản lý việc nhà nên
không biết củi gạo quý, cái gì cũng muốn thứ tốt nhất, nhỡ tổ sư gia há miệng nói 7 chữ số thì cô
khóc c.h.ế.t mất.
Do dự một lát, Hàn Hướng Nhu bảo thủ nạp 1000, nếu không đủ thì còn có Hàn Thịnh Vĩ, ai bảo
anh rảnh rỗi mua máy tính cho tổ sư gia, tự nhiên biến tĩnh thất của mình thành quán net. Nạp
tiền xong, tổ sư gia đánh giá sắc mặt của Hàn Hướng Nhu rồi hơi nhướng mày: “Hôm qua con
thức đêm à?”
“Không có việc gì lớn đâu ạ.” Hàn Hướng Nhu cười nói: “Chính phủ sắp phê duyệt đất cho
chúng ta, con hưng phấn quá nên không buồn ngủ.”
Nhắc đến phê duyệt đất, vẻ mặt của tổ sư gia mới thả lỏng. Ông ấy khẽ giơ tay về phía linh bài,
một chiếc túi vải bay từ bên trong ra rồi rơi xuống tay ông ấy. Tổ sư gia tiện tay ném luôn túi vải
về phía Hàn Hướng Nhu, hời hợt nói: “Trận pháp năm đó bảo vệ môn phái của phái Thiên Nhất
chúng ta đều ở trong này.”
Hàn Hướng Nhu mờ mịt mở túi vải ra, còn chưa kịp thấy rõ ràng vật bên trong thì đã bị linh khí
ngút trời phá túi mà ra làm cho kinh hãi. Cô vội vàng luống cuống tay chân buộc túi lại, vẻ mặt
khiếp sợ nhìn tổ sư gia: “Trận pháp bảo vệ môn phái của chúng ta vẫn còn cơ ạ?”
“Ừm.” Hàn Tĩnh Tu nhớ tới việc ngày xưa tự tay mình xây dựng nên môn phái, vẻ mặt có chút
hoài niệm, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại: “Con mau đi đi, chờ đến khi con xây dựng
môn phái xong , ta sẽ giao hết những vật quý ta cất giấu kỹ cho con.”
Hàn Hướng Nhu nghe xong thì hai mắt sáng rực. Tổ sư gia là người có mắt kén chọn nhất, những
thứ mà ông ấy cảm thấy tốt, còn cất giữ mấy trăm năm chắc chắn không thể kém được. Thấy
Hàn Hướng Nhu cười ngây ngơ, tổ sư gia giơ tay điểm vào trán cô một cái, một sợi linh khí
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-270.html.]
thuận theo ấn đường của cô tiến vào trong cơ thể.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Hướng Nhu, tổ sư gia ghét bỏ nói: “Vốn đã không dễ nhìn cho
lắm rồi lại còn không ngủ đủ, càng ngày càng xấu.”
Hàn Hướng Nhu liếc thoáng qua tấm gương dựng bên cạnh, mắt ngọc mày ngài xinh đẹp như
hoa thế này sao lại là khó coi? Đang định phản bác thì cô chợt nhìn lại dáng người càng ngày
càng tiêu sái và khuôn mặt đẹp như quan ngọc của tổ sư gia, lặng lẽ nuốt lời nói vào: “Ngài nói
rất đúng, ngài là người đẹp nhất trên thế giới này.”
Tổ sư gia hất áo choàng rồi ngồi lại vào bàn máy tính: “Được rồi, không liên quan đến con, con
ra ngoài đi.”Thấy tổ sư gia lại tiến vào chiến đấu như điên cuồng, Hàn Hướng Nhu lặng lẽ nhìn
TBC
ông ấy: Là do tổ sư gia có vai vế quá cao, nếu đổi thành con cái nhà ai không ngừng chơi game
thâu đêm suốt sáng như vậy thì cha mẹ sẽ đánh no đòn cho coi.
Hàn Hướng Nhu rời khỏi tĩnh thất, còn hết sức chu đáo đóng cửa lại giúp tổ sư gia, cầm túi vải
về phòng. Chiếc túi này chỉ to bằng nắm tay, chẳng những có tác dụng ngăn cách linh khí mà
đoán chừng còn có cả tác dụng cất giữ đồ vật, nếu không thì nó đã chẳng chứa được trận pháp
lớn như vậy rồi. Hàn Hướng Nhu cầm túi vải đi lại trong phòng một lúc lâu mà vẫn không tìm
được chỗ thích hợp để cất nó, suy đi tính lại cuối cùng vẫn đặt trong ảo cảnh số một. Ở trong đó
cô đã tách biệt một căn biệt thự ra, cực kỳ an toàn cho cả người và vật.Cất kỹ bảo bối của tổ sư
gia xong , Hàn Hướng Nhu rón rén bước xuống cầu thang chạy tới phòng bếp, dùng canh gà hầm
từ tối hôm qua nấu một bát mì gà thơm ngào ngạt với trứng vịt muối. Một mình cô ăn hai bát to,
no bụng rồi thì bối rối cũng nổi lên. Hàn Hướng Nhu trở về phòng chợp mắt một tiếng rồi vọt
vào tắm một cái, sau đó tinh thần sảng khoái xuống tầng.
Lâm Hải là thành phố biển ở phía nam, mặc dù mùa đông không lạnh nhưng vẫn phải mặc thêm
một chiếc áo khoác. Hàn Hướng Nhu mặc chiếc váy dài tay màu đỏ tươi càng làm nổi bật thêm
khuôn mặt xinh đẹp của cô. Hàn Thịnh Vĩ rút bánh quẩy ra khỏi miệng, ngơ ngác nhìn Hàn
Hướng Nhu: “Nhu Nhu, hôm nay em định đi xem mắt à?”Hàn Hướng Nhu nhướng mày, cực kỳ
thô bạo: “Em mà cần phải xem mắt á? Người theo đuổi em còn đang xếp hàng dài kia kìa.”
Lưu Thục Cầm nghe vậy lập tức vui vẻ hỏi: “Thật à? Thế những người theo đuổi con như thế
nào, có ai xuất sắc không?”