Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:34:43
Lượt xem: 67
Chương 266:
Giày vò cả một đêm, trời đã sắp sáng. Hàn Hướng Nhu lấy bùa chú khống chế trận pháp lấy từ
chỗ Hoàng Trung Lương ra, đóng lại trận pháp phong bế quỷ môn thôn. Thôn nhỏ hoang phế
một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời. Đám Trương Tịnh Nguyên đã chờ đợi suốt đêm vội
vàng bò dậy từ dưới đất rồi lao vọt vào trong thôn. Người của thôn vừa mới tỉnh ngủ bị người
TBC
ngoài đột ngột xuất hiện làm cho kinh hãi, không kịp phản ứng thì đã bị nhóm người Trương
Tịnh Nguyên đưa tới chế trụ.
Hàn Hướng Nhu vừa đá vừa đạp dọc đường cả nhà Triệu Đại Cốc chạy về thôn. Trương Tịnh
Nguyên thấy sau lưng Hàn Hướng Nhu không có ai thì đáy lòng chợt tạnh lẽo, chẵng lẽ cô không
cứu được bất kỳ ai ư?
“Tôi có lỗi với lịch đại tổ sư của núi Lông Hổ, tôi có lỗi với đạo hữu các phái trong huyền môn,
tôi là tội đồ của huyền môn…” Trương Tịnh Nguyên càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt tuôn rơi
như mưa, trong lòng khó chịu giống như bị kim châm. Ông ta không thể ngờ một cái thôn hết
sức bình thường như thế này lại có thể tóm gọn hết đám đệ tử tinh anh của huyền môn.
Hàn Hướng Nhu thấy Trương Tịnh Nguyên nước mắt ướt đẫm mặt thì hết sức hiền lành an ủi:
“Chưởng môn Trương đừng quá kích động, mặc dù đã cứu được người nhưng bọn họ đều đã hôn
mê, ông xem thử đi.”
Tin vui từ trên trời giáng xuống còn chưa thể tiêu hóa hết, Trương Tịnh Nguyên không kịp lau
nước mắt thì đã bị ngọc ảo ảnh do Hàn Hướng Nhu ném tới làm choáng váng cả người, vẻ mặt
không thể tin nổi: “Cô nói bọn họ đều ở đâu cơ?”
“Trong ảo cảnh đấy.” Hàn Hướng Nhu chân thành tán dương: “Chưởng môn Trương, ảo cảnh số
một ông đưa cho tôi dùng tốt lắm, rất thiết thực khi cần chứa người.”
Trương Tịnh Nguyên trơ mắt nhìn Hàn Hướng Nhu đẩy hơn hai mươi tên đệ tử đang ngất xỉu từ
trong ảo cảnh ra ngoài, lập tức cảm thấy lồng n.g.ự.c như bị đá đè nặng: “…”
Bà cô tổ ơi, ảo cảnh của môn phái chúng tôi không dùng như thế đâu, cô nên trả lại cho tôi thì
hơn!
Trương Tịnh Nguyên nhìn ảo cảnh số một đã từng được chưởng môn các đời thận trọng cất giữ,
chỉ dám lấy ra dùng mỗi lần cho các đệ tử tinh anh làm bài kiểm tra giờ lại bị Hàn Hướng Nhu
tùy tiện nhét trong túi mà lòng đau như cắt. Trong bảo bối ấy gồm khoảng 49 bộ ảo cảnh, mỗi
tràng cảnh đều có kết cấu hoàn chỉnh và nhân vật có thực lực tương xứng, chẳng lẽ không xứng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-266.html.]
đáng để trịnh trọng cất giữ trong hộp hay sao? Nhỡ bỏ nó trong túi rồi làm rơi mất thì tính thế
nào đây, làm gì có chỗ bán nữa?
Hàn Hướng Nhu hoàn toàn không phát hiện ra sự đau thương của chưởng môn Trương, còn tốt
bụng nhắc nhở: “Mọi người nhìn xem còn đệ tử nào chưa được giải cứu không?”Trương Tịnh
Nguyên vội vàng quay đầu nhìn một vòng, mấy đệ tử nhà mình đều ở đó. Ông ta nắm lấy cổ tay
Ngọc Hòa Tử truyền vào một tia chân khí, hồi lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ trúng độc
âm thôi, dùng lửa cực dương trục xuất độc âm ra khỏi người là có thể tỉnh lại, quay về tĩnh
dưỡng hơn một tháng sẽ khôi phục bình thường.”Một chưởng môn nhìn đệ tử nhà mình, hơi lo
lắng nói: “Lửa cực dương quá hiếm hoi, môn phái chúng tôi không có thứ ấy.”Trương Tịnh
Nguyên đứng dậy nói: “Chuyện này không cần lo lắng, núi Lông Hổ chúng tôi còn giữ lại một
ngọn lửa. Lần luận võ này là do tôi sắp xếp không chu toàn, núi Lông Hổ chúng tôi sẽ chịu trách
nhiệm cứu chữa tất cả các đệ tử.”
Trương Tịnh Nguyên cam đoan như vậy khiến tất cả các chưởng môn có mặt đều yên tâm hơn
nhiều, hiện giờ vấn đề quan trọng nhất trước mắt là làm sao để chuyển những đệ tử này xuống
dưới.Để phòng ngừa lại có đệ tử mất tích, lần này chỉ có vài chưởng môn đạo pháp cao cường
lên núi còn những người khác ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Giờ có hai mươi người nằm ngổn ngang
dưới đất, đám chưởng môn một người khiêng hai cũng không khiêng hết được, hơn nữa bọn họ
cũng không có khả năng khiêng ai, tay chân già cả căn bản không đỡ nổi trọng lượng của các đệ
tử.Tất cả mọi người lại nhìn về phía Hàn Hướng Nhu bằng ánh mắt mongchờ. Trương Tịnh
Nguyên ôm lồng n.g.ự.c đau đớn, cố nén nước mắt chật vật nói: “Đạo hữu Hàn, làm phiền cô thu
bọn họ vào trong ảo cảnh trước đã, chờ chúng ta xuống núi rồi tính tiếp.”Hàn Hướng Nhu nhìn
vẻ mặt đau khổ của Trương Tịnh Nguyên, cực kỳ khéo hiểu lòng người an ủi: “Ai nha, chưởng
môn Trương không cần khách khí như vậy đâu, cũng chẳng phải chuyện phiền toái gì.” Cô lấy ảo
cảnh số một ra ném xuống đất, một cánh cổng lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hàn
Hướng Nhu nhiệt tình nói: “Đặt bọn họ vào biệt thự ở ảo cảnh đầu tiên đi, quỷ hồn trong đó đều
bị tôi xua tán đi rồi, tương đối an toàn.”
Ba cảnh sát vẫn luôn canh giữ ở nơi này đã chuyển từ vẻ mặt hốt hoảng chấn kinh sang bình tĩnh
tiếp nhận thế giới quan được tái tạo lại. Thấy mấy ông già 50, 60 tuổi muốn di chuyển những
người đã được cứu ra vào trong cánh cửa nhìn có vẻ thần kỳ kia, bọn họ cũng xung phong nhận
việc, chạy tới giúp đỡ.