Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 263
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:33:29
Lượt xem: 68
Chương 263:
Bà mối và đội đưa dâu nhân lúc hỗn loạn đã chạy trốn từ lâu, Triệu Đại Cốc và thím Triệu tuống
cuống tay chân muốn kéo Triệu Hoăng Liên ra ngoài nhưng vừa ra tới cửa, cửa lớn đã rầm một
tiếng đóng lại. Triệu Đại Cốc định quay đầu lại, chỉ thấy lão gia trên đường tung ra một cục đá
màu đen, Hàn Hướng Nhu nhìn chữ vàng quen mắt trên đó lập tức sửng sốt: Lại là loại đá này!
đây là tần thứ ba Hàn Hướng Nhu nhìn thấy loại đá thế này, nhưng bất kể là tà tu ý đồ nuôi
dưỡng lệ quỷ hay người phụ nữ trong nhà ma đều chỉ cầm một mảnh đá nhỏ, thế nhưng cục đá
trong tay tên quỷ quan này tại lớn hơn cả hai mảnh kia cộng tại, không biết lão ta có biết vị gọi là
“đại nhân“ kia không.
Khi Hàn Hướng Nhu nhìn rõ hình dạng cục đá cô lập tức quăng kính bát quái ra, cùng lúc đó tên
“quỷ quan” kia cũng ném cục đá lên không trung. Hai mắt quỷ quan nhìn chằm chằm cục đá
miệng lẩm bẩm, cục đá nhanh chóng xoay tròn dưới chú ngữ của lão ta. Mắt thấy cục đá đen sắp
bị âm khí nồng đậm bao quanh, kính bát quái b.ắ.n ra một chùm sáng chói mắt bao chặt lấy nó.
“Quỷ quan” thấy cục đá vậy mà không nghe lệnh của mình vội vàng đọc chú ngữ lần nữa, thế
nhưng lão ta hoàn toàn không phải là đối thủ của kính bát quái, bất kể lão ta làm gì cũng không
thể kéo cục đá ra khỏi cột sáng của kính bát quái. Hàn Hướng Nhu đương nhiên không ngây
ngốc đứng một bên chờ lão ta tung chiêu lớn, cô xách theo kiếm đ.â.m tới. “Quỷ quan” lảo đảo lui
về phía sau hai bước, thẹn quá thành giận quát: “Cô vậy mà dám ra tay với quan viên địa phủ, cô
không muốn sống nữa sao?”
Hàn Hướng Nhu cười lạnh nói: “Chỉ sợ ông không phải là quan viên địa phủ!”
Trên mặt “quỷ quan” lộ ra một tia chột dạ, lão ta ngoài mạnh trong yếu quát: “Âm binh, bắt lấy
cô ta cho ta!”
Âm binh trong quan nha chỉ còn lại chưa tới một phần ba, bọn họ giơ xiềng xích nhìn Hàn
Hướng Nhu nhưng không ai dám hành động. Vừa rồi nhiều âm sai bị Hàn Hướng Nhu dùng
kiếm đ.â.m thủng bụng như vậy, nếu bọn họ dám xong lên chỉ sợ sẽ hồn siêu phách tán trong vòng
một nốt nhạc. Một đám âm binh tôi nhìn anh anh nhìn tôi bỗng nhiên ném xiềng xích xuống bỏ
chạy tán loạn.
“Quỷ quan” lập tức sốt ruột gân cổ lên hét: “Về đây hết cho tao! Tụi bây định đi đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-263.html.]
Âm binh vừa chạy ra ngoài vừa nổi giận mắng: “Lúc ông triệu tập bọn tôi đến làm thuộc hạ nói
toàn lời hay chưa từng nhắc tới sẽ toi mạng, lão khốn ông tự chơi một mình đi!”
Trong chớp mắt âm binh chạy sạch sẽ, Hàn Hướng Nhu kề kiếm lên cổ quỷ quan lạnh giọng hỏi:
“Ông ở chỗ này giả mạo quan viên thành lập nha môn rốt cuộc là muốn làm gì?”Ánh mắt quỷ
quan giả láo liên, lão ta mạnh miệng nói: “Đây là chuyện của âm phủ bọn ta, không liên quan tới
người dương gian các cô. Nếu cô không đồng ý việc hôn nhân này thì nhanh chóng rời đi, đừng
ở chỗ này dây dưa dây cà.”Hàn Hướng Nhu cười lạnh: “Nếu không phải tự tôi muốn tới, bộ ông
tưởng chỉ bằng mấy tên ngu xuẩn kia có thể khiêng tôi tới đây sao?” Mặt cô lạnh lùng đ.â.m kiếm
vào thêm một cm nữa, lạnh giọng quát: “Không muốn c.h.ế.t thì thành thật khai báo đi!”
Quỷ quan giả cảm nhận được cái c.h.ế.t gần trong gang tấc rốt cuộc chịu không nổi, chân run như
cái sàng nước mắt đều sắp rơi xuống: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động kiếm tổn thương hòa
khí.”Hàn Hướng Nhu cười nhạo nói: “Sớm nghe lời không phải được rồi sao, một hai phải bức
tôi đánh mới chịu! Ông nói thật đi, ông lập một nha môn giả ở đây là vì mục đích gì?”Quỷ quan
TBC
giả vẻ mặt chua xót nói: “Ta là một huyện quan triều Thanh, tên là Hoàng Trung Lương, sinh
thời ta không làm việc gì tốt sau khi c.h.ế.t sợ xuống địa ngục nên vẫn luôn né tránh âm sai, du
đãng ở nơi ít quỷ dưới âm phủ. Đại khái sáu bảy chục năm trước, một đám sương đen tìm được
ta…”
Hàn Hướng Nhu sửng sốt một chút, không khỏi ngắt ngang lời lão ta: “Sương đen?”“Đúng vậy.”
Hoàng Trung Lương thành thật nói: “Cả người hắn bao trùm trong sương đen, không nhìn rõ mặt
mũi. Gã nói gã là đại tướng dưới tay một vị đại nhân, họ Liễu. Vị đại nhân kia đang mưu cầu một
việc lớn cần nhân thủ gấp, nếu ta đồng ý theo đại nhân, ngày sau sự thành chẳng những có thể
miễn hết tội nghiệt trên người, còn có thể được đến một quan nửa chức, thọ cùng địa phủ.”Hàn
Hướng Nhu nhíu mày hỏi: “Đại nhân? Đại nhân kia đến cùng là người phương nào? Hắn đang
âm mưu điều gì?”
“Ta không biết.” Hoàng Trung Lương lắc lắc đầu: “Ta chỉ là một con ch.ó săn làm việc, loại quỷ
giống ta không biết có bao nhiêu, sao hắn có thể tiết lộ cho ta được?”Hàn Hướng Nhu đạp lão ta
xuống đất quay đầu nhìn cục đá đen lơ lửng giữa không trung: “Cục đá đen kia là tên sương đen
kia cho ông sao? Cục đá đen này có lợi ích gì?”