Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:20:40
Lượt xem: 80
Chương 257:
Hội giao lưu tôn giáo quy mô lớn thế này chính phủ địa phương cũng rất coi trọng, cố ý cử cảnh
sát đến duy trì trật tự. Cửa luận võ thứ nhất diễn ra ở khách sạn, núi Lông Hồ bày thêm trận
chống nhìn trộm bên ngoài trận ảo ảnh nên từ bên ngoài nhìn vào sóng yên biển lặng.
Cửa thứ hai cử hành ở công viên rừng rậm, cảnh sát bên ngoài chỉ nhìn thấy một đám người ra ra
vào vào tuy không biết bọn họ làm gì nhưng cũng không thấy có điểm nào đặc biệt. Mãi đến cửa
luận võ thứ ba mất tích hơn hai mươi người, tuy huyền môn không ai báo án nhưng đệ tử tham
gia luận võ quá nhiều, khó tránh khỏi tin tức bị rò rỉ ra ngoài.
Lần trước vụ ba công nhân điện nông nghiệp xảy ra chuyện ở thôn Quý Môn mới qua đi tầmnửa
tháng, tuy khi được cứu có hai người rơi vào hôn mê có điều không có bằng chứng nào chứng
minh chuyện đó liên quan tới thôn dân thôn Quý Môn, chẳng quatrong lòng mọi người đều cảm
thấy chuyện này có chút quỷ dị. Bây giờ tại nghe nói có hơn hai mươi đạo trưởng mất tích, cảnh
sát đã hơi đứng ngồi không yên.
Cảnh sát Triệu Đàn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì lấy giấy chứng nhận ra:
“Chúng tôi nghe nói có hơn hai mươi đạo sĩ mất tích.”
Trương Tịnh Nguyên nhíu mày: “Đây không phải là chuyện mà các người có thể tham dự, cứ để
cho chúng tôi tự giải quyết.”
Triệu Đàn đã xem qua tư liệu của Trương Tịnh Nguyên, anh ta biết đây là người phụ trách hoạt
động lần này, chưởng môn núi Lông Hổ nên vô cùng khách sáo nói: “Đó là trách nhiệm của
chúng tôi, xin chưởng môn Trương thứ lỗi.”
“Vậy các anh cứ tùy ý, tự mình bảo vệ bản thân an toàn là được.” Trương Tịnh Nguyên dặn dò
TBC
một câu xong không để ý tới ba người họ nữa, ông ta quay sang hỏi Hàn Hướng Nhu: “Đạo hữu
Hàn, cô có thể tìm được thôn không?”
Ông ta vừa dứt lời ba người Triệu Đàn mới phát hiện thôn xóm vốn nên xuất hiện phía trước giờ
vậy mà không thấy đâu.
Hàn Hướng Nhu gật gật đầu nói: “Nơi này có một trận pháp thiên nhiên, trận pháp này hơi xảo
diệu chút nhưng cũng không tính khó, phái Thiên Nhất chúng tôi có ghi lại một trận pháp khá
tương tự.”
Các chưởng môn nghe vậy hâm mộ muốn chết, có lão tổ khai sơn tọa trấn đúng là khác biệt hẳn,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-257.html.]
chỗ mình chả nhìn ra được manh mối gì mà người ta lại nói là đơn giản vô cùng. Sao lão tổ nhà
mình để lại lại mảnh giấy lộn lưng nào hết vậy trời, nhìn xem lão tổ Hàn nhà người ta nhìn xa
trong rộng chưa kìa!
Một đám người trơ mắt nhìn Hàn Hướng Nhu đi tới lui quanh đỉnh núi, lúc thì dời đá, lúc thì đốt
cỏ, lúc thì dùng bùa Kích Lôi nổ cây. Theo động tác của Hàn Hướng Nhu người huyền môn dần
dần nhìn ra manh mối, mấy người Trương Tịnh Nguyên và đạo trưởng Minh Dương đều đi lên
giúp đỡ. Ba cảnh sát xem mà trợn mắt há mỏ, một tờ giấy vừa có thể đốt lửa vừa có thể đánh sét,
sao mà huyền huyễn quá vậy?Cảnh sát đứng phía sau Triệu Đàn mặt trầm trọng nói: “Lão đại, tự
dưng tôi cảm thấy chuyện này chúng ta không nên tham gia vào thì hơn, giỏi võ cách mấy cũng
sợ d.a.o phay, mà d.a.o phay bọn họ chơi còn không phải hạng thường. Với chút năng lực này của
chúng ta không chịu nổi đâu.”Triệu Đàn vô cùng băn khoăn: “Chức trách của chúng ta là bảo vệ
quần chúng nhân dân.”Cảnh sát trẻ: “Nhỡ đâu chúng ta không cẩn thận bắt người ta bảo vệ mình
thì sao?”
Vẻ mặt Triệu Đàn trầm trọng hơn: “Thì mất mặt chứ thì cái gì.”Ba người liếc mắt nhìn nhau lòng
hơi buồn bực, vì sao cục trưởng lại giao nhiệm vụ khó nhằn này cho bọn họ, bọn họ không phải
là tuyển thủ cùng đẳng cấp với mấy đạo trưởng ở đây có được không?Ngay lúc ba cảnh sát đang
lẩm bẩm làu bàu với nhau bỗng bên tai vang lên tiếng “Răng rắc” lanh lảnh, vài người ngẩng đầu
lên kinh ngạc phát hiện rừng cây xanh um tươi tốt trước mắt bỗng dưng biến đâu mất, thay vào
đó là một thôn xóm cũ nát hiện ra.Vẻ mặt Triệu Đàn như bị sét đánh, thế giới quan vỡ thành bã.
Thôn xuất hiện Hàn Hướng Nhu bước chân vào trước, đám người Trương Tịnh Nguyên vừa
muốn theo sau thì phát hiện thôn lại biến mất lần nũa, mà trận pháp cũng theo đó mà xảy ra thay
đổi.Triệu Đàn xem mà choáng váng, nhịn không được lại gần hỏi Trương Tịnh Nguyên: “Đạo
trưởng, các ông không vào sao?”Trương Tịnh Nguyên tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái:
“Chúng tôi cũng muốn vào mà chưa vào kịp, anh không thấy sao?”Đạo trưởng Minh Dương thấy
Trương Tịnh Nguyên tức đến vểnh cả râu thì vội vàng an ủi ông ta: “Đạo hữu Trương đừng lo
quá, đạo hữu Hàn tuy tuổi còn trẻ nhưng đạo pháp cao thâm, cô ấy nhất định có thể cứu các đệ tử
về.”
Trương Tịnh Nguyên thở dài một hơi: “Hy vọng thế.”Đang lúc này một con hạc giấy bay ra từ
đám cỏ dại, dừng trên tay Trương Tịnh Nguyên há miệng phát ra giọng của Hàn Hướng Nhu:
“Tôi đã vào thôn, yên tâm.”