Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:08:25
Lượt xem: 65
Chương 251:
Hồn phách Vương Chí Viễn lìa khỏi thân xác, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là đi tìm Lý Tú Oánh.
Nhưng anh ta mới đi được nửa đường đã cảm thấy có một luồng lực lượng khống chế hồn phách
của mình, mạnh mẽ kéo anh ta từ bên ngoài thành vào thẳng trong phòng Trương Nhu Gia.
Vương Chí Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cô ta ngồi khoanh chân trên
giường cười lạnh với mình: “Dù chàng có c.h.ế.t cũng phải ở cùng với ta.” Trong nháy mắt đó,
Vương Chí Viễn cảm thấy đại tiểu thư nhà họ Trương còn đáng sợ hơn cả một con ma như mình.
Cũng không biết Trương tiểu thư niệm chú ngữ gì trong miệng, Vương Chí Viễn chỉ cảm thấy cả
người không thể cử động. Sau đó, anh ta hoảng sợ trong thấy Trương tiểu thư phun ra một ngụm
máu, ngã xuống giường. Ngay khi Vương Chí Viễn cho là mình có thể lấy lại được tự do thì linh
hồn của Trương Nhu Gia chui ra khỏi thân xác. Vào khoảnh khắc ấy, anh ta đã biết mình xong
rồi. Linh hồn trước mặt mạnh hơn Vương Chí Viễn không biết bao nhiêu tần, thậm chí anh ta ở
trước mặt cô ta còn không có ý nghĩ phản kháng.
Trương Nhu Gia mang theo hồn phách Vương Chí Viễn tới âm phủ, cảnh tượng hồn ma xếp
hàng chờ uống canh Mạnh Bà đi đầu thai khác hẳn trong tưởng tượng của anh ta. Cô ta dẫn
Vương Chí Viễn tránh được tất cả quỷ sai chui vào một hẻm núi đầy âm u. Hẻm núi kia chật hẹp
và tối tăm, âm khí quá dày đặc bên trong làm anh ta vô cùng khó chịu. Mỗi khi Vương Chí Viễn
cảm thấy không thể chịu được nữa, Trương Nhu Gia sẽ truyền một ít âm khí cho anh ta, không
biết hai người đi bao lâu, cuối cùng cũng đi ra khỏi hẻm núi âm u.
Vương Chí Viễn không biết Trương Nhu Gia đang muốn đưa mình đi đâu, chỉ có thể ngơ ngác đi
theo sau cô ta. Trương Nhu Gia dẫn anh ta đi qua rất nhiều nơi không có một bóng ma nào, cuối
cùng chui ra từ một khe hở chật hẹp đến mức gần như không nhìn thấy. Vương Chí Viễn kinh
ngạc, phát hiện vậy mà bọn họ đã đi qua cầu Nại Hà rồi.
Mặc dù Vương Chí Viễn là người đọc sách nhưng lúc rảnh rỗi cũng thích đọc một số chuyện linh
tinh thú vị. Thật ra có không ít câu chuyện về âm phủ, đều miêu tả có những thứ như cầu Nại Hà,
nước VÔng Xuyên, canh Mạnh Bà. Trong câu chuyện, nhất định phải uống canh Mạnh Bà trước
khi đi qua cầu Nại Hà, quên đi chuyện cũ trước kia mới có thể đầu thai. Thế mà Trương Nhu Gia
lại dẫn anh ta đi vòng qua Mạnh Bà tới thẳng đầu cầu này.
“Rốt cuộc cô tà ai?“ Vương Chí Viễn hoảng sợ nhìn Trương Nhu Gia. Trương Nhu Gia không
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-252.html.]
nói gì, chỉ điểm tay tên trán anh ta. Trong nháy mắt, Vương Chí Viễn cảm thấy trong đầu mình
như thể xuất hiện một tấm tưới, tấm tưỡi này bao phủ tên, quấn chặt lấy ký ức của anh ta. Vương
Chí Viễn đã quên rất nhiều người và rất nhiều chuyện, thậm chí không nhớ rõ ngay cả tên người
mình yêu nhất... Hàn Hướng Nhu không khỏi có chút kinh ngạc khi nghe câu chuyện của Vương
Chí Viễn. Mặc dù cô không có ký ức đầu thai, cũng chưa từng đi đến âm phủ nhưng cô cũng biết
trước khi đầu thai nhất định phải uống canh Mạnh Bà. Trước đó, cô cũng thấy hơi khó hiểu khi
Vương Chí Viễn nói mình và Trương Nhu Gia đều có trí nhớ kiếp trước. Không ngờ vậy mà
Trương Nhu Gia có thể tìm được tỗ hổng lớn như vậy ở âm phủ, chỉ sợ ngay cả Thập Điện Diêm
Vương cũng chưa chắc đã biết đến con đường này.
Trương Nhu Gia thấy Vương Chí Viễn nhìn mình với vẻ mặt đầy sợ hãi, cuối cùng không nhịn
được bất đắc dĩ thở dài: "Anh thật sự không nhớ em sao? Rõ ràng em biết anh sớm hơn cô ta, vì
sao anh chưa từng yêu em chứ?”
Vương Chí Viễn nhìn Trương Nhu Gia hơi khó hiểu: “Kiếp trước Oánh Oánh là vợ chưa cưới
của tôi, tôi hoàn toàn không biết cô.”
“Không phải kiếp trước, là 300 năm trước.” Vẻ mặt Trương Nhu Gia có phần cô đơn: “300 năm
trước, cha em là chưởng môn của Quỷ Tông môn, anh là đại đệ tử cha em tâm đắc, chúng ta là
thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Mỗi buổi sáng chúng ta luyện công cùng nhau,
TBC
luyện thuật bắt quỷ cùng nhau, em cứ nghĩ cả đời này chúng ta sẽ có thể như vậy. Ai ngờ năm
em 15 tuổi, Quỷ Tông môn chúng ta lại có thêm một đệ tử.” Trương Nhu Gia nhìn ma gương với
ánh mắt có chút oán hận: “Sau khi cô ta tới, anh dần dần anh chỉ để tâm đến cô ta, tay trong tay
dạy cô ta luyện tập kiếm pháp, tự mình chỉ bảo cô ta luyện công. Trong lòng em không vui anh
lại dỗ dành em nói tiểu sư muội còn nhỏ, ai lại đi giận dỗi với trẻ con làm gì.”
Trương Nhu Gia nhớ lại chuyện mấy trăm năm trước, ánh mắt có chút trống rỗng: “Em đần độn
tin tưởng, chờ hết năm này qua năm khác, em chờ 5 năm nhưng anh vẫn không cầu hôn với cha
em. Cha em muốn giao em cho nhị sư huynh nhưng em không đồng ý. Người em thích từ nhỏ là
anh, tại sao người đến sau như cô ta lại cướp đi được trái tim của anh.” Cô ta lộ ra nụ cười buồn
bã: “Em thực sự không nhịn được muốn hỏi thử khi nào anh mới cưới em. Nhưng mà em tìm
khắp cả tông môn cũng không thấy bóng dáng anh, cuối cùng lại thấy anh và cô ta ở cùng nhau
trên đỉnh núi ôm hôn.”