Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:53:40
Lượt xem: 63
Chương 247:
Hàn Hướng Nhu nghe câu chuyện này rất đúng, cũng giống như những gì mà ma gương đã nói,
nhưng mà sao nữ chính lại đổi người rồi? “Bạn gái cậu bây giờchính là vị hôn thê kiếp trước à?
Hàn Hướng Nhu không nhịn được nói trăng ra: “Cậu làm sao xác định được? Trên mặt của
TBC
Vương Chí Viễn lộ ra nụ cười địu dàng: “Là cô ấy tìm được tôi! Cô ấy nói kiếp trước tôi cũng
tên tà Vương Chí Viễn, cô ấy còn nhớ kiểu quần áo mà tôi thích, thậm chí còn nhớ cả tướng mạo
của tôi.” Vương Chí Viễn vừa nói vừa đứng lên đi tới phòng sách, cầm lấy một tập tranh ra đưa
cho Hàn Hướng Nhu: “Đây là cô ấy vẽ.”
Hàn Hướng Nhu mở tập tranh ra, bên trong vẽ một thiếu niên anh tuấn mặc trường bào. Ma
gương vươn bàn tay xanh trắng của mình ra, từ từ vuốt ve bức vẽ ở trong cuốn sách, bên trong
giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Là anh ấy, anh ấy là Chí Viễn, vị hôn phu của tôi.”
Hàn Hướng Nhu lật dở vài tờ, những bức vẽ trước mặt đều là Vương Chí Viễn ở kiếp trước, cho
đến khi lật đến trang cuối cùng tay Hàn Hướng Nhu đột nhiên dừng lại: Đó là một bức vẽ chưa
hoàn thành, bức tranh vẽ một cô gái mặc trang phục xinh đẹp, cô gái ngồi trên chiếc xích đu,
cầm một bó hoa rất đẹp ở trong tay. Chỉ là không biết tại sao, khuôn mặt của người phụ nữ lại
trống rỗng.
Giọng nói nghẹn ngào của ma gương có thêm vài phần mừng rỡ: “Bức tranh này vẽ tôi, cô nhìn
những món trang sức này đều đeo ở trên đầu tôi. Tôi nhớ khi đó vừa mới lập Hạ, anh ấy theo mẹ
tới làm khách ở nhà tôi, thừa dịp người lớn hai nhà nói chuyện anh ấy lén lút vào vừa tìm tôi.
Chính vào lần đó hai nhà chúng tôi đã quyết định hôn sự, nói chờ tôi đến tuổi cập kê thì mời bà
mối tới cửa.”
Ma gương vừa nói, nước mắt cũng rơi xuống gò má nhợt nhạt, khi đó cô ấy mới biết yêu, một
lòng muốn chờ gả cho người mình thích làm vợ, còn thêu cho mình chiếc áo cưới màu đỏ thắm
trong lòng tràn đầy mongchờ. Ai ngờ tai họa tự nhiên giáng xuống, đôi tinh nhân đã xa cách hơn
trăm năm vẫn âm dương chia cắt.
Hàn Hướng Nhu âm thầm thờ dài, thật ra thì bên trong lòng ma gương vẫn chưa quên được
Vương Chí Viễn, nếu không cũng không thể chờ đợi trong thời gian hơn một trăm năm như vậy.
Nhưng mà quá gần quân tình khiếp, khi thật sự tìm được người kia cô ấy lại có hơi khiếp sợ. lo
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-247.html.]
lắng người mình đau khổ chờ đợi đã sớm quên mình, lo lắng tình cảm hơn một trăm năm của
mình bị chê cười, cho nên cô ấy mới tỏ vẻ không sao cả, dùng sự vui vẻ khi ăn uống để che giấu
sự lo lắng, sự thất thố của mình.
Hàn Hướng Nhu đẩy tập tranh đến bên cạnh Vương Chí Viễn, lặp lại những lời mà ma gương
vừa nói: “Bức tranh này anh vẽ vào mùa hè năm cô ấy mười lăm tuổi, chính là lần gia đình hai
nhà thỏa thuận chuyện kết hôn của hai người.”
Vương Chí Viễn có hơi sửng sốt, nhìn Hàn Hướng Nhu không dám tin tưởng: “Sao cô biết
được?” Cậu ta đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn, giọng nói có hơi gấp gáp: “Cô rốt cuộc
là ai? Tại sao cô lại biết sinh thành bát tự của tôi? Tại sao biết chuyện của tôi với cô ấy?”
Hàn Hướng Nhu không trả lời vấn đề của cậu ta, trái lại dùng ngón cái chỉ vào khuôn mặt trống
rỗng của người phụ nữ ở bên trong bức tranh: “Tại sao cậu lại không vẽ mặt cho cô ấy?”“Bởi vì
tôi đã quên mất tướng mạo của cô ấy.” Vương Chí Viễn đau đớn ngã ngồi ở trên ghế, giọng nói
tràn đầy đau xót tan nát cả cõi lòng: “Cho dù ở trong mơ hay ở trong hồi ức của tôi, khuôn mặt
của cô ấy luôn bị một màn sương mờ che khuất, tôi làm thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ
tướng mạo của cô ấy. Hơn nữa…” Cậu ta từ từ ngẩng đầu, bên trong giọng nói có vài phần tuyệt
vọng: “Tôi thậm chí còn không nhớ nổi cả tên cô ấy.”Ánh mắt của Hàn Hướng Nhu nhìn quanh
nốt ruồi bên dưới khóe mắt của cậu ta một vòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Vậy vị
hôn thê của cậu thì sao? Cô ấy không nói cho cậu biết à?”
Vương Chí Viễn lắc đầu đầy mất mát: “Cô ấy rất thích nói những chuyện khi còn nhỏ, hoặc là kể
về tôi, chuyện giữa hai chúng tôi thì rất ít nói. Về tên, cô ấy nói kiếp trước mình tên là Nhu
Gia…” Vương Chí Viễn có hơi mê mang che ngực: “Nhưng không biết tại sao, mỗi lần tôi gọi
cái tên này lại không có cảm giác tim đập thình thịch.”Ma gương nghe thấy cái tên này, đột
nhiên khí âm ở quanh người bốc lên, con ngươi màu đen có hơi đỏ lên: “Trương Nhu Gia, cô ta
lại giám giả mạo tôi? Làm sao cô ta lại không biết xấu hổ xuất hiện ở trước mặt Vương Chí
Viễn!”Hàn Hướng Nhu vươn tay cầm lấy cổ tay ma gương, từ từ truyền một tia linh lực vào
trong người cô ấy, để khí âm mất khống chế vững vàng trở lại. Hàn Hướng Nhu chờ màu hồng ở
trong mắt ma gương dần rút đi, khôi phục thành màu đen, lúc này mới nói: “Trương Nhu Gia là
ai?”