Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-11-11 09:38:34
Lượt xem: 85
Chương 244:
Cố Bách Nhiên thấy ông cụ Hàn vui vẻ thì nhân cơ hội hỏi xem có thể gọi Hàn Hướng Nhu là sư
tỷ không dù sao anh cũng lớn hơn mấy tuổi. Ông cụ Hàn cũng không quá để ý tới cách xưng hộ,
bởi vì pphái Thiên Nhất còn khá ít người, các công pháp được truyền tại mấy đời gần đây đều là
thế hệ trước chỉ điểm cho thế hệ sau.
Ví dụ như Hàn Hướng Nhu, công pháp vỡ lòng là do ông cụ Hàn dạy, tiếp đó là lão tổ Hàn tự
mình truyền thừa phái Thiên Nhất cho cô, bản thân cô không phải là thầy giáo chính thức. “Sau
này cậu cứ gọi con bé là chưởng môn nhé.”
Ông cụ Hàn tháo chiếc nhẫn bằng ngọc trăng ném cho cô: “Ông đã nói với tổ sư gia rồi, sau này
cháu chính là chưởng môn của phái Thiên Nhất.” Chỉ cần ném cái nhẫn như vậy là chuyển giao
chức vụ xong ?
Cố Bách Nhiên một lần nữa bị cách làm việc của phái Thiên Nhất làm cho kinh sợ, cho dù tập
đoàn Thần Huy của bọn họ thay đổi giám đốc còn cần phải mở cuộc họp cổ đông để thông qua,
vậy mà phái Thiên Nhất có truyền thừa ngàn năm thay đổi chưởng môn lại không cần cả một
buổi lễ, tốt xấu gì cũng nên trịnh trọng giao nhẫn qua chứ! Nhìn cách chưởng môn cũ ném chiếc
nhẫn mà xem, Hàn Hướng Nhu suýt chút nữa đã không đỡ được!
Chưởng môn mời Hàn Hướng Nhu đeo chiếc nhẫn lên ngón tái, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng màu
vàng rồi tự động thu nhỏ lại, hoàn toàn vừa khít với ngón cái của cô. Hàn Hướng Nhu thưởng
thức chiếc nhẫn đại diện cho thân phận chưởng môn của phái Thiên Nhất, vui vẻ nói: “Tí nữa
con phải gọi điện thoại cho anh trai mới được, anh ấy nói đợi sau khi con kế nhiệm chức chưởng
môn sẽ đốt pháo chúc mừng.” Hàn Hướng Nhu nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Một ngàn
quả!”
Cố Bách Nhiên cười khổ nhìn cô: “Hay là tôi mua cho cô một ít pháo hoa nhé, dù gì cũng nên
lông trọng chút.”
“Không cần không cần đâu, dù sao thì môn phái của chúng ta cũng chỉ có bốn người ba quỷ, nói
một câu là được, không cần lông trọng như vậy.” Hàn Hướng Nhu cười híp mắt nhìn anh: “Đợi
phái Thiên Nhất của chúng ta xây dựng xong , đến lúc đó cùng nhau chúc mừng cũng được.” Cố
Bách Nhiên lập tức hiểu được ý đồ của chưởng môn mới, vội vàng bảo đảm ngày mai sẽ đi tới
đó xem.
Cố Bách Nhiên ngồi một lúc thì đứng dậy rời đi, anh mặc dù rất muốn chờ cha mẹ vợ tương lai
trở về để cảm nhận một chút sự tồn tại, nhưng sắc trời có vẻ đã muộn, nếu ở lại nữa sẽ làm phiền
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-244.html.]
nhà họ Hàn. Hàn Hướng Nhu cũng không cũng không giữ anh tại, lấy từ trong phòng ra sách
công pháp cơ bản đưa cho Cố Bách Nhiên, bảo anh chỗ nào không hiểu thì có thể gọi điện cho
mình bất cứ túc nào.
Sau khi giải quyết xong một mối lo, việc giúp ma gương tìm được vị hôn phu kiếp trước được
đưa vào lịch trình hàng ngày. Hơn một trăm năm trước, ma gương là một tiểu thư con nhà quan
lại, họ Lý, tên là Tú Oánh, sau khi tới tuổi cập kê được phụ thân hứa gả cho con vợ cả của đồng
liêu tên là Vương Chí Viễn. Hai nhà cách nhau không xa lắm, tuổi tác cũng ngang ngửa nhau,
nên có thể coi là thanh mai trúc mã. Vốn dĩ chàng có tình thiếp có ý, hơn nữa lại môn đăng hộ
đối, ai nghe xong cũng tán dương đây là một mối hôn nhân tốt.
Ngay khi hai người chuẩn bị kết hôn thì phía nhà trai đắc tội với một vị quan lớn, cả nhà bị kết
TBC
án lưu đày. Vương Chí Viễn không đành lòng để Lý Tú Oánh gả vào nhà mình rồi chịu tội cùng,
đã chủ động giải trừ hôn ước với cô ấy. Nhà họ Lý chỉ có một cô con gái, nên chỉ mongnhư vậy,
vội vàng nhận lời chuyện này, muốn gả Tú Oánh cho anh họ của cô ấy. Ai ngờ Tú Oánh lại là
một người cương liệt, trong lòng cô ấy có Vương Chí Viễn nên không muốn gả cho người khác,
sau khi mặc bộ áo cưới màu đỏ thẫm lên người thì mạnh mẽ đụng đầu vào bàn trang điểm mà
chết.
Sau khi Lý Tú Oánh c.h.ế.t đi vốn dĩ mơ màng bị quỷ sai dẫn đi, ai ngờ đi được nửa đường cô ấy
lại gặp được Vương Chí Viễn, còn nghe thấy Vương Chí Viễn thề non hẹn biển bảo cô ấy chờ rồi
anh ta sẽ đến sau. Lý Tú Oánh là một người mạnh mẽ, nếu không cũng sẽ đập đầu tự tử. Cô ấy
vừa nghe thấy Vương Chí Viễn nói vậy, cũng không biết lấy sức lực ở đâu, tránh thoát khỏi quỷ
sai, sau đó ngây ngốc chờ đợi đến tận bây giờ.
Hàn Hướng Nhu ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha vừa nghe vừa cắn hạt dưa, đợi ma gương nói
xong cô không nhịn được phàn nàn một câu: “Không nhìn ra cô lại là loại quỷ này, cô làm vậy
có phải quá ngốc không?”
Ma gương ngồi xếp bằng đối diện với Hàn Hướng Nhu, vui vẻ gặm bánh ngọt: “Không phải lúc
đó tôi không có kiến thức sao, ngày ngày loanh quanh luẩn quẩn ở nhà khó khăn lắm mới nhìn
thấy thích một tên đầu húi cua mặt mịn. Vốn dĩ xem mặt là có thể gả, ai ngờ vị hôn phu lại xảy ra
chuyện, người nhà còn muốn gả tôi cho anh họ. Tôi nói với cô ngoại hình của anh họ tôi còn xấu
hơn cả Hắc Tiểu Bảo, cô nói xem tôi có thể không đụng đầu mà c.h.ế.t được sao?” Ma gương gặm
xong miếng bánh ngọt thì thở dài: “Những cô gái hồi đó của chúng tôi không có phúc giống như
những cô gái bây giờ, có nhiều tiểu thịt tươi ở trên tivi, mỗi ngày thích một người cũng tốn mấy
năm. Khi lập gia đình cũng có thể chọn người mình thích, quả thật khiến người ta hâm mộ.”