Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:04:49
Lượt xem: 72
Chương 210:
Mẹ Chiêu Đệ đặt con trai đang ngủ say trên giường, nghe thấy tiếng la hét ở trong phòng khách
thì không nhịn được đẩy cửa phòng đi ra: “Hét cái gì mà hét, Đậu Đậu vừa mới ngủ, nếu hai
người đánh thức nó, các người không xong với tôi đâu.”
Cửa phòng “Cạch” một tiếng rồi đóng lại, mẹ Chiêu Đệ nhớ tới con trai vẫn còn đang ngủ bên
trong vội vàng xoay người đẩy cửa ra, nhưng cố gắng thế nào cũng không đẩy được. Cô ta nhìn
thấy chồng và mẹ chồng đứng ngơ ngác bên cạnh thì mắng: “Người c.h.ế.t hết rồi hả? Còn không
mau tới đây giúp đẩy cửa, Đậu Đậu vân còn ở bên trong đó.” Mẹ Chiêu đệ nhìn thấy vẻ mặt sợ
hãi của chồng và mẹ chồng thì trong lòng lộp bộp, nhớ tới lời
con trai vừa nói, cậu bé nói chị đã trở về. Đúng lúc này mùi m.á.u tanh nồng từ phía sau truyền
tới, mẹ Chiêu Đệ hoảng sợ, khẽ quay đầu lại, cô ta thấy phía sau lưng mình hình như có người.
Sau khi mẹ Chiêu Đệ lấy lại bình tĩnh thì cúi thấp đầu xuống, cẩn thận đánh giá chân của người
kia. Đôi chân không lớn trong có hơi bẩn, đeo một đôi giày cũ nát, còn có thể nhìn thấy ống quần
màu vàng bẩn thỉu được xắn lên. Mẹ Chiêu Đệ không ngừng run rẩy, tuyệt vọng nhắm hai mắt
lại.
Trong nhà bọn họ chỉ có một người mặc quần áo tồi tàn như vậy, đó chính là Chiêu Đệ đã chết.
“Mẹ, tại sao mẹ không dám nhìn mặt con vậy?” Giọng nói đầy ma quái vang lên bên tai cô ta:
“Tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Chiêu Đệ không nghe lời sao?”
Mẹ Chiêu Đệ sợ hãi không dám nhúc nhích, chỉ vào bà cụ đang nằm xụi lơ dưới đất nói: “Là bà
nội hại c.h.ế.t con, không liên quan tới mẹ, con đừng tới tìm mẹ!”
“Đúng đúng đúng! Chính là bà nội con!” Cha Chiêu Đệ vừa gật đầu vừa đá vào chân tường
:”Con muốn tìm người đến mạng thì đi tìm bà, đừng có tới tìm cha.”
Bà cụ ngồi ở trong phòng khách, không dám tin nhìn con trai, bà ta thật sự không dám tin đứa
con trai mình cưng chiều nuôi lớn lại đối xử với mình như vậy. Cha Chiêu Đệ nhìn ánh mắt của
bà cụ, thẹn quá hóa giận hét lên: “Con gái tôi vừa chịu khó vừa có thể làm việc, bà nhìn con bé
không vừa mắt cả ngày không đánh thì mắng, nếu không sao con gái tôi có thể c.h.ế.t được chứ?
Bà nhanh đền mạng cho con bé đi!”
Bà cụ tức giận gào khóc: “Con gái lớn sớm muộn cũng gả cho người khác, ở nhà ăn chùa lương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-210.html.]
thực uống tốn tiền của tao, tao sai sử thế nào chả được, tao lớn tuổi như này không phải vẫn phục
TBC
vụ hai đứa sao? Hơn nữa, hai đứa nói tao đối xử với con bé không tốt, vậy hai đứa có ai đối xử
tốt với con bé chưa? Hai đứa cho rằng con bé chỉ hận mình tao sao? Tao nói cho mà biết, đừng
có mà nằm mơ, tao c.h.ế.t hai đứa cũng không tốt hơn đâu!”
Ánh mắt Chiêu Đệ đau xót, từng giọt nước mắt đẫm m.á.u không ngừng chảy ra từ trong hốc mắt:
“Tại sao mọi người lại đối xử với con như vậy? Nếu không thích tại sao lại sinh con ra?” Cô bé
bay tới trước mặt mẹ mình, vươn tay nắm lấy cổ áo cô ta xách lên: “Bản thân mẹ không phải là
phụ nữ sao? Nếu mẹ ghét con gái của mình như vậy sao không đi c.h.ế.t đi?”Mẹ Chiêu Đệ nhìn
khuôn mặt đầy m.á.u me của con gái ở trong gang tấc, cảm nhận được sự chèn ép ở cổ họng thì sợ
hãi trợn tròn mắt :”Đều là bà nội của con ép mẹ! Chiêu Đệ, con nghe mẹ nói, thật ra thì lúc con
mới chào đời mẹ thật sự rất thích con. Là bà nội và cha của con ngày nào cũng mắng mẹ, nói mẹ
làm tuyệt hậu nhà họ Vương của bọn họ, còn không chăm sóc khi mẹ ở cữ. mẹ cảm thấy con làm
liên lụy tới mẹ nên mới bắt đầu chán ghét con.”Vương Chiêu Đệ nghe những lời này xong ngực
đột nhiên đau đớn, cánh tay nhỏ bé màu trắng xanh hơi dùng sức, bóp mẹ mình một cái hôn mê
bất tỉnh tại chỗ. Vương Chiêu Đệ ném cô ta xuống đất, lại bay tới bên cạnh cha mình.
Cha Chiêu Đệ nhìn thấy vợ mình nằm ở trên sàn nhà không biết sống chết, sợ tè cả ra quần vội
vàng lôi mẹ già tới ngăn cản ở trước người mình: “Là bà nội hại con, oan có đầu nợ có chủ, một
mạng đổi một mạng, con đừng làm liên lụy người vô tội!”Bà cụ Vương tức giận dùng tay đánh
anh ta: “Mẹ làm việc này không phải vì tương lai của nhà họ Vương hả! Không có con trai con
sẽ bị người ta xem thường.”Vương Chiêu Đệ nghe nói như vậy thì không nhịn được bật cười
thành tiếng: “Tương lai của nhà họ Vương? Nhà họ Vương các người ba đời chen chúc ở trong
căn phòng này, ăn thịt cũng phải tính toán nửa ngày, bà cho rằng sinh một đứa con trai sẽ khiến
người khác nhìn mình với ánh mắt khác sao? Ở trong mắt người ngoài các người chính là trò đùa
buồn cười nhất!”
Cha Chiêu Đệ nhớ tới việc các đồng nghiệp thường xuyên châm chọc mỉa mai sau khi cô bé
chết, bà cụ Vương nhớ tới bên dưới cửa sổ thường xuyên vang lên tiếng chửi rủa và cười nhạo,
cả hai đều run sợ. Nhưng mà tư tưởng trong nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong xương tủy của
bọn họ, dù biết mình trở thành trò cười của người khác, nhưng bọn họ vẫn không nhận ra rằng
suy nghĩ của mình có gì đó không ổn, điều duy nhất họ làm sai chính là hại c.h.ế.t Chiêu Đệ.