Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:04:17
Lượt xem: 64
Chương 209:
Vương Chiêu Đệ kinh ngạc nhìn người giấy, trên mặt đều là vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Mi trong
rất giống chị gái.” Người giấy cười híp mắt kéo tay cô bé, giọng nói có mấy phần tương tự Hàn
Hướng Nhu, nhưng nghe trẻ con hơn: “Chúng ta đi thôi.” Một hồn một người giấy bay tới tầng
hai, chui vào bên trong cửa một ngôi nhà.
Người giấy đnược kích hoạt bằng m.á.u tươi nên mang một phần pháp lực của cô, cả gia đình này
đều là người bình thường, nên người giấy nhỏ hoàn toàn có thể ứng phó được. Nếu có nguy hiểm
gì,u Hàn Hướng Nhu cũng có thể cảm ứng được đầu tiên, sẽ điều khiển người giấy bảo vệ
Vương Chiêu Đệ, vì thế cô rất an tâm đi giúp đỡ những hồn ma còn lại hoàn thành tâm nguyện
của mình.
Sau khi Vương Chiêu Đệ và người giấy nhỏ chui vào trong phòng, có một bé trai khoảng hai tuổi
ngồi bò ở trên đệm, nhìn thấy Vương Chiêu Đệ thì vui vẻ cười khanh khách, vươn cánh tay mập
mạp về phía cô bé: “Chị ôm, chị ôm!”
Người phụ nữ đang chơi điện thoại di động ở bên cạnh nghe nói vậy thì lập tức cúi mặt xuống,
không vui nói: “Đậu Đậu đừng nói linh tinh, làm gì có chị nào, con không có chị.”
Dường như Đậu Đậu bị giọng điệu hung dữ của người phụ nữ kia hù dọa, mở miệng khóc lớn.
Bà cụ đang bận rộn ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng khóc thì lập tức chạy tới, vươn tay bế bé
trai mập mạp vào lòng, vừa nhìn người phụ nữ bên cạnh vừa dỗ dành tâm can bảo bối của mình:
“Ai bắt nạt đậu đậu của chúng ta, con nói cho bà biết, bà đánh người đó nhé!”
Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của mẹ chồng cũng không sợ, trái lại giơ tay đoạt con
trai mình lại: “Tay chân mẹ không nhanh nhẹn thì đừng ôm Đậu Đậu, nếu làm ngã Đậu Đậu con
sẽ không để yên cho mẹ đâu.”
“Sao mà không để yên cho tôi?” Bà cụ vén tay áo lên hùng hổ hỏi: “Hậu hạ các người ăn hầu hạ
các người uống, thật sự coi tôi làm người ở để sai bảo hả? Cô đừng có mà được đằng chân lân
đằng đầu!”
Mẹ Chiêu Đệ ôm con con trai cười lạnh nói: “Cái này không phải là do bà tự tìm à, ai bảo bà đẩy
chết Chiêu Đệ, bây giờ trong nhà không có người làm việc, bà không làm chẳng nhẽ trong cậy
vào tôi hầu hạ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-209.html.]
Mẹ Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt tím tái của bà cụ thì đẩy một cái thật mạnh, ôm con trai lên ban công
phòng đối diện phơi nắng. Bà cụ Vương lảo đảo ngã ngồi ở trên ghế, chống eo hung dữ chửi
Chiêu Đệ là quỷ đoản mệnh.Vương Chiêu Đệ thấy bà cụ càng mắng càng khó nghe không nhịn
được hai mắt đỏ lên, một dòng m.á.u đen đỏ từ chỗ huyệt Thái Dương chảy ra, cả người và mặt
của cô bé đều là máu. Người giấy nhỏ thấy vậy thì vung tay lên, một cơn gió nổi lên kéo tất cả
rèm cửa sổ của căn phòng lại. Cánh cửa bị gió thổi không ngừng đung đưa, đập mạnh vào sÔng
cửa sổ.“Sao tự nhiên lại có gió thế?” Bà cụ tỉnh táo lại thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Ban ngày
ban mặt làm loạn cái quỷ gì chứ.”Bà cụ Vương nhớ mình còn đang nấu cháo thịt cho cháu trai,
xoa xoa cái eo đau nhức của mình, vừa đỡ eo vừa vịn tường phòng khách đi vào.
Nhà họ Vương có kiến trúc kiểu cũ, phòng khách ở trung tâm, đây là nơi tối tăm nhất của ngôi
nhà. Bà cụ đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người loáng thoáng ở trong nhà vệ sinh.
Bà ta mắt mờ nhìn không rõ vô thức đi tới gần, sau khi nhìn thấy rõ bóng lưng của người ở bên
trong thì sợ không dám cử động.Vương Chiêu Đệ từ từ quay cái đầu đầy m.á.u lại nhìn bà ta: “Là
TBC
bà g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.”Mặt bà cụ Vương tái nhợt, hoảng sợ mở to hai mắt: “Không phải tao! Không
phải tao! Mày đừng có tới đây, tao không g.i.ế.c mày!” Đúng lúc này cửa chính truyền tới tiếng vặn
chìa khóa, cha Chiêu Đệ đẩy cửa đi vào, vừa thay giày vừa lẩm bẩm đi bật đèn: “Sao trong
phòng lại tối vậy.”Bà cụ Vương nhìn thấy con trai giống như thấy người tâm phúc, hét lên rồi vọt
tới bên cạnh, trên mặt đầy nước mắt nước mùi, nói cũng không mạch lạc: “Chiêu Đệ trở về rồi!
Chiêu Đệ trở về rồi!”
Cha Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ của bà cụ, chán ghét đẩy bà ta ra: “Mẹ bị điên hả, nhanh lau mặt đi,
ghê c.h.ế.t đi được.” Anh ta vừa nói vừa đưa tay ấn vào công tắc trên tường, ánh đèn lập lòe hai cái
rồi tắt, trong phòng càng lúc càng tối hơn.“Chuyện gì xảy ra vậy, trời đột nhiên có mây à?” Cha
Chiêu Đệ vừa nói vừa đi vào bên trong vài bước. Lúc này anh ta chợt nhìn thấy một bóng người
thấp nhỏ lóe lên ở trong nhà vệ sinh, anh ta đi vào bên trong nhìn: “Có ai tới nhà mình à?”Vương
Chiêu Đệ từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy m.á.u mỉm cười với anh ta: “Cha, con về rồi. Đầu
con đau quá, cha nhìn xem ở đây còn có một lỗ thủng này.”Cha Chiêu Đệ sợ hãi “Aaaa” một
tiếng rồi ngã xuống đất, vừa lăn vừa bò chạy về phía cửa, duỗi tay muốn mở cửa phòng. Nhưng
điều khiến anh ta tuyệt vọng chính là cảnh cửa lúc nãy rất dễ mở giờ có kéo như thế nào cũng
không dịch chuyển, hai mẹ con đột nhiên hét lên đầy sợ hãi.