Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:01:44
Lượt xem: 74
Chương 202:
"Chưởng môn ngủ sớm như vậy sao?" Ngọc Chân Tử có hơi bất an rời khỏi phòng họp vừa đi
thang máy vừa cảm thấy có gì không đúng, Ngọc Trúc vẫn còn khá trẻ tính cách tại đơn thuần, là
TBC
kiểu người không giấu được chuyện gì. Nhìn biểu cảm của cậu ta chăng lẽ chưởng môn có gì đó
bất mãn với mình à? Ngọc Chân Tử càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, ông ta biết bản thân mình
đã làm chuyện gì, mặc dù không phải chuyện đại ác nhưng có một ít việc nhỏ cũng khiến người
khác chán ghét.
Ngọc Chân Tử có hơi chột dạ, bạn đêm ngủ cũng không được ngon, sáng sớm ngủ dậy lập tức
tới phòng họp nhỏ làm việc, muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trong mắt chưởng môn. Sau khi đặt tài
liệu đã in ra tên bàn, Ngọc Chân Tử vừa để nhân viên phục vụ bày ấm trà tên bàn vừa hỏi Ngọc
Trúc đang sửa video: “Hôm nay tổng cộng có mấy người tới họp? Có danh sách không?” Ngọc
Trúc lấy ra một tờ giấy từ trong số ghi chép ra đưa cho Ngọc Chân Tử: “Tính cả sư phụ có tổng
cộng mười hai người.”
Ngọc Chân Tử nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua đột nhiên ngây ngẩn: “Sao trên đây lại có tên
phái Thiên Nhất? Đệ không lấy nhầm danh sách đấy chứ?”
“Không nhầm đâu, đây là danh sách do đích thân sư phụ viết.” Ngọc Trúc nhớ tới chuyện Ngọc
Chân Tử đã rất bất mãn bởi vì không muốn sắp xếp vị trí tham dự cho phái Thiên Nhất mà bị sư
huynh Ngọc Hòa Tử khiến trách, còn phân phái Thiên Nhất vào ảo cảnh số một thì bất lực nhắc
nhở ông ta: “Sư huynh, phái Thiên Nhất này rất lợi hại, huynh đừng có lén lút làm chuyện mờ
ám với bọn họ nữa, nếu không sư phụ biết sẽ phạt huynh đó. Hơn nữa, môn phái của chúng ta
phải tốn rất nhiều tiền và pháp khí để cử hành đại hội thi đấu lần này là vì thiết lập quan hệ tốt
đẹp với các môn phái khác, giúp đỡ lẫn nhau, khiến huyền môn phát triển rực rỡ, cách làm của
sư huynh quả thật không được thỏa đáng.”
Mặc dù trong phòng họp không có người nhưng Ngọc Chân Tử vẫn bị lời nói của sư đệ khiến
cho khuôn mặt già đỏ bừng, định há miệng muốn mắng cậu ta vài câu, nhưng cuối cùng cũng lại
không nói gì, mất một lúc lâu sau mới nói: “Một môn phái nhỏ mà thôi, ai thèm làm khó cô ta cơ
chứ!”
Ngọc Trúc không lên tiếng, chỉ tìm mở một video từ thư mục ra, sau khi Ngọc Chân Tử nghe
thấy âm thanh thì ngẩng đầu nhìn, đột nhiên sửng sốt. Trên màn hình đang chiếu lại cảnh Hàn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-202.html.]
Hướng Nhu dùng tay không đánh quỷ ở trong ảo cảnh số một ngày hôm qua. Ngọc Chân Tử nhìn
thấy Hàn Hướng Nhu không cần dùng cả bùa chú và pháp khí, chỉ cần dùng nắm đ.ấ.m đã có thể
đánh cho quỷ tướng hồn bay phách lạc sợ tới mức mặt trắng bệch: “Mọe, cô gái này cũng quá
hung dữ rồi!”
Ngọc Trúc im lặng nhìn ông ta, nhỏ giọng muốn sửa lại câu ông ta vừa mói: “Đây là Hàn đạo
hữu Hàn Hướng Nhu, chưởng môn tiếp theo của phái Thiên Nhất.”
Ngọc Chân Tử vừa mừng vừa run, thật may không có người nào biết chuyện ông ta làm khó phái
Thiên Nhất, nếu không…
Ngọc Chân Tử nhớ đến số phận của quỷ tướng, cả người cảm thấy không ổn.
——Sau khi ăn sáng xong , mấy vị chưởng môn được Trương Tịnh Nguyên mời riêng lần lượt đi
tới phòng họp nhỏ ở trên tầng ba. Hàn Hướng Nhu bị đạo trưởng Trường Minh nói quá nhiều
làm cho sợ hãi, cô đi rất nhanh sợ bị ông ấy đuổi kịp. Hàn Hướng Nhu đẩy cửa phòng họp ra,
liếc mắt nhìn bàn họp hình bầu dục, quay đầu hỏi một đạo sĩ đứng đó: “Không sắp xếp số ghế
ngồi à?”Ngọc Chân Tử run rẩy đứng dựa vào tường nhìn Hàn Hướng Nhu, sắc mặt trắng bệch:
“Ngài… Ngài muốn ngồi đâu thì ngồi!”
Hàn Hướng Nhu khó hiểu nhìn ông ta, trong lòng âm thầm thắc mắc: Có phải đạo sĩ kia bị động
kinh không? Nhìn thế nào cũng thấy giống như muốn lên cơn động kinh!Cả người Ngọc Chân
Tử run rẩy không thể khống chế được, ông ta khóc không ra nước mắt, nữ sát tinh này xin cô
đừng có nhìn tôi, tôi thật sự không dám đắc tội với cô nữa đâu!Hai người nhìn nhau một lúc lâu,
Hàn Hướng Nhu phát hiện cô càng nhìn đạo sĩ kia thì cơ thể của ông ta lại càng run rẩy kịch liệt
hơn.
Hàn Hướng Nhu khó hiểu sờ mặt mình, quay đầu hỏi đạo trưởng Trường Minh ở gần đó: “Đạo
trưởng, trong tôi rất đáng sợ à? Tại sao vị đạo trưởng kia nhìn thấy tôi lại sợ hãi như vậy?”“Làm
sao tôi biết được chứ?” Đạo trưởng Trường Minh lập tức thổi phồng không có biên giới: “Đệ tử
phái Thiên Nhất là giỏi nhất! Chắc chắn ông ta ghen tị với cô đó!”Trương Tịnh Nguyên vừa
bước vào phòng họp tình cờ nghe được câu này, lập tức quay đầu lại quát: “Ngọc Chân tử, con
đang làm gì vậy?”
Ngọc Chân tử thu mình vào trong góc tường khóc không ra nước mắt, đệ tử có làm gì đâu chỉ sợ
một chút mà thôi!Trương Tịnh Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Mau nói xin lỗi với Hàn đạo hữu, đợi
trở về núi ta sẽ thu thập con!”