Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:00:20
Lượt xem: 84
Chương 198:
Hàn Tĩnh Tu đưa người ra ngoài, nhưng lúc này tổ sư gia đang ở trong hang núi xử lý chuyện
tiếp theo hay đã về nhà thì Hàn Hướng Nhu không hề biết. Cô chỉ có thể áy náy giải thích với
đạo trưởng Trường Minh: “Tôi dùng bùa Mời Thần để mời tổ sư gia tới, chỉ sợ lúc này tổ sư gia
đã quay về rồi.” Đạo trưởng Trường Minh vô thức hỏi: “Quay về chỗ nào?” “Thì về nhà.“ Hàn
Hướng Nhu khó hiểu nhìn ông ấy: “Tổ sư gia chỉ để tại một tia ý thức, không thể ở bên ngoài lâu
được .“ Nhớ tới tổ sư gia ngày ngày ngồi trước bàn máy tính chơi game hoặc ngồi phịch trên ghế
sola lướt mạng, Hàn Hướng Nhu hơi chột dạ ho khan mấy tiếng, tấp tiếm nói: “Ngoại trừ lúc thư
giãn chơi vài trò chơi hoặc xem phim thì trong khoảng thời gian còn tại, tổ sư gia đều ở trong
tỉnh bài.”
“Không ngờ lão tổ Hàn lại nhanh chóng thức thời như vậy, không hổ là tấm gương mẫu mực cho
người tu đạo chúng ta.” Đạo trưởng Trường Minh sùng kính nói, sau đó vội vàng hỏi: “Chẳng
hay phái Thiên Nhất ở đâu vậy? Tôi muốn tới thắp một nén hương cho lão tổ Hàn.”
Hàn Hướng Nhu cười ngại ngùng: “Địa điểm cũ của môn phái nằm trên một ngọn núi tên là
Thần Tiên Lĩnh ở tỉnh Hắc, vị trí rất khó tìm, rất ít người biết. Bây giờ trải qua ngàn năm sương
gió, môn phái trước đây chỉ còn lại từ đường, trước mắt tổ sư gia đang tạm thời ở trong nhà của
tôi.”
Nghe đến ba chữ Thần Tiên Lĩnh, đạo trưởng Trường Minh có chút hoảng hốt. Trong những câu
chuyện cũ của lão tổ Hàn nhắc đến Thần Tiên Lĩnh nhiều nhất, không ngờ thật sự có một nơi như
vậy. Ông ấy lập tức cảm thấy hối hận vì không chú ý nhiều tới lão tổ Hàn, nếu biết có địa điểm
ấy, ông ấy đã sớm tới thắp hương cho lão tổ rồi.
Đạo trưởng Trường Minh vừa nghĩ đến Thần Tiên Lĩnh một cái, những câu chuyện cũ đã đọc khi
còn nhỏ chợt hiện lên trong lòng ông ấy. Ông ấy chỉ tiếc không thể lôi kéo Hàn Hướng Nhu trò
TBC
chuyện một ngày một đêm về lão tổ Hàn. Hàn Hướng Nhu thấy đạo trưởng Trường Minh kích
động như vậy thì hơi sợ hãi, cô sợ ông ấy không khống chế được cảm xúc mà ngất xỉu luôn,
người cao tuổi nên tỉnh táo một chút mới tốt.
May mà lúc này Trương Tịnh Nguyên đã trấn an xong đám đệ tử và chạy tới đây. Thấy Hàn
Hướng Nhu, trong lòng ông ta cực kỳ cảm khái, bảo sao cô gái này tuổi quá trẻ mà đạo pháp còn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-198.html.]
mạnh hơn cả mấy lão già như ông ta, hóa ra cô là đệ tử của phái Thiên Nhất trong truyền thuyết.
Mặc dù Hàn Hướng Nhu trẻ tuổi nhưng Trương Tịnh Nguyên không dám coi cô như người vai
dưới, ông ta khách sáo chắp tay với cô: “Chẳng hay Hàn đạo hữu có tiện ghé đến phòng họp để
nói về chuyện trong ảo cảnh không?” Ông ta sợ Hàn Hướng Nhu khó xử bèn vội vàng bổ sung
một câu: “Nếu Hàn đạo hữu mệt mỏi thì cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước đã, nói chuyện sau
cũng không muộn.”
“Cũng không mệt lắm.” Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Mới vào trong chưa đến
hai tiếng đồng hồ, tôi cũng chẳng lãng phí thể lực là mấy, hiện giờ tôi có thể đến phòng họp.”
Trương Tịnh Nguyên dẫn Hàn Hướng Nhu đến một phòng khách cỡ nhỏ chỉ có sáu chiếc ghế
sola, mặt khác lại gọi đạo trưởng Minh Dương và đạo trưởng Tùng Hạc đi cùng. Còn đạo trưởng
Trường Minh kích động đến sắp ngất thì được đưa về phòng để niệm tĩnh tâm chú, tránh để mất
mặt trước tiểu bối.Hàn Hướng Nhu vào trong phòng khách, trước tiên tiến vào phòng vệ sinh xịt
một đống nước rửa tay ra, cẩn thận rửa tay hai lần. Trong ảo cảnh, đã không ít lần Hàn Hướng
Nhu chạm phải những thứ buồn nôn, nếu không rửa tay sạch trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy mất
tự nhiên. Lúc Hàn Hướng Nhu ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Thịnh Vĩ đã ngồi một mình trên ghế
sola ăn bánh gato và bánh ngọt mà khách sạn đưa tới. Trải qua cảnh tượng chấn động lòng người
như vậy, ăn chút đồ ngọt có thể giúp người ta thả lỏng khá nhiều.Trương Tịnh Nguyên nhấc
chung trà lên, vẻ mặt hiền hòa nhìn Hàn Hướng Nhu, quanh co lòng vòng lôi kéo làm quen: “Tôi
nghe đạo trưởng Minh Dương nói, Hàn đạo hữu là đệ tử của phái Thiên Nhất, lần này tại sao
chưởng môn của phái lại không tới vậy?”
Hàn Hướng Nhu nhớ tới việc ông nội mình ngày nào cũng dẫn một nhóm các ông bà già đi luyện
kiếm thì cảm thấy hơi nhức đầu, nói: “Ông nội tôi không thích đi ra ngoài, hiện giờ chuyện của
môn phái trên cơ bản đều do tôi phụ trách, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi là
được.”Trương Tịnh Nguyên lập tức khen: “Lần này, chúng tôi đã nhìn thấy hết những biểu hiện
của Hàn đạo hữu trong ảo cảnh rồi, không hổ là đệ tử của phái Thiên Nhất. Nếu bàn về đạo pháp,
so ra thì ngay cả mấy ông già chúng tôi cũng phải thua kém Hàn đạo hữu.”Nghe được câu tâng
bốc thật thà này, Hàn Hướng Nhu hơi ngạc nhiên nhìn Trương Tịnh Nguyên: “Ông biết phái
Thiên Nhất của chúng tôi ư?”